. THẮP LỬA VÀNG CAM
Vùng đất đợi chờ. Từ dạo có em,
rất hào phóng một màu xanh con gái.
Màu áo công nhân rừng thêm trẻ lại.
Cái bắt tay em chai thấy dày thêm!
Đất Nông trường mang tên Thanh Niên,
phơi phới tuổi Xuân mười tám.
Nở nang sức một vùng đất nắng.
Vang dậy Nam Đàn, Nghi Lộc, Đô Lương…
Tôi nhận ra bát ngát đồi cam,
chíu chít trái vàng mơ trái đỏ.
Tiếng nói thật thà. Mấy mùa nắng gió
Cái rám da cam em nhận thiệt rồi!
Ngày ở Trường Sơn nhớ đến bồi hồi:
Cái đói nhã nhàu cạn rừng môn thục.
Vết thương tôi dịu đau. Nụ cười em thao thức.
Từ tấm lòng nhân ái ấm bàn tay!
Tay nâng sức cho người. Tay chăm ngọt cho cây.
Thêm những mùa sây trĩu quả!
Để những trái vàng thắp lửa
Rộn rã trai gái nông trường,
đem màu hoang dại ngàn năm,
chắt lọc vào cam vàng ngọt.
Lên với cam mới hiểu từng quả một.
Cách làm ăn mới lại từ đầu.
Mùa này tiếp nối những mùa sau.
Hối hả một vùng đất mới!
Thời gian! Tay không tính tuổi.
Ước mơ! Thắp lửa vàng cam!
. Tố Hoài
VANG ÂM THỦY TINH
. Tặng Nhà máy Thủy tinh Hải Phòng
Tôi cầm lên
Và bắt gặp âm thanh:
Lời của cát nói về chất thợ. Lời của than hóa thân ngọn lửa.
Luyện cho mình âm sắc rất trong.
Âm sắc lọc qua ngàn độ lửa nung,
tiếng cát mịn màng nghe chừng rất đỏ.
Tâm tư thợ giãi dò giữ hồng ngọn lửa.
Như giữ cuộc đời trong vắt thủy tinh
Cát vô tư không tự biết định hình.
Nhân cách thợ tạo từ khuôn chất.
Một tượng hình hiện ra rất thật:
Mang tình người trong suốt ánh pha lê.
Nét hoa văn thanh thoát đến dường kia;
em đem mặc cho ngày thường trong trẻo.
Mùa Xuân đang về, mang theo giai điệu,
có một mùa âm sắc thủy tinh!
Cát say mê với lửa đỏ lung linh,
cho riêng biệt một vang âm khiêm nhượng.
Mà em là định hình dung lượng:
Chứa trong mình hoa, rượu mãi thơm tho!
. Tố Hoài