. Chương 8
. ĐỘNG VẬT MÁU NÓNG
. Trích chương 8 Tiểu thuyết
. CÔNG BẰNG & GIẢ TRÁ
. Đoàn khoa học quân sự Ngũ Giác Đài do Tiến sĩ Fred dẫn đầu, đáp chuyến chuyên cơ đặc biệt xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Fred đã nhận ra đối tượng của anh. Những chiếc phi cơ hình củ hành C123 kia, cái bụng phệ như bụng bà bầu, dung tích hơn bốn ngàn gallons, đang tư thế sẵn sàng thực thi công vụ.
Fred được đón tiếp như một quan chức ở Nhà Trắng. Vì chính Tổng thống giao công vụ như là đại diện cho Chính phủ để thẩm định chính thức dư luận. Nó có ý nghĩa quyết định về một chiến lược mang tính qui mô chưa từng có trong lịch sử quân sự Huê Kỳ. Ngày hôm sau, Đại sứ Ellsworth Bunker, triệu tập một cuộc họp quan trọng để triển khai việc nghiên cứu này; đặt dưới sự đồng chủ tọa của quân đội. Ngoài các nhà khoa học quân sự Huê Kỳ đang có mặt ở Sài Gòn như Tiến sĩ James R.Clary thuộc cơ quan Nghiên cứu vũ khí hóa học, trực thuộc Trung tâm phát triển vũ trang không quân, còn có các quan chức quân sự cao cấp đại diện Bộ Tổng tư lệnh Tham mưu liên quân Thái Bình Dương, Bộ chỉ huy Hỗ trợ tác chiến (MACV).
Tiến sĩ Fred, sau khi đọc phê chuẩn của Tống thống việc Nghiên cứu tác động chất khai quang lên môi trường sống ở Việt Nam, Fred còn nhấn mạnh ý nghĩa danh dự của Huê Kỳ và chiến lược của chiến dịch Bàn tay nhà nông (Ranch Hand) mạnh như bàn tay Quỷ.
Hôm sau, chiếc máy bay chở Fred được hộ tống bởi một phi đội tiêm kích bao quanh, ào ã trên bầu trời vùng tam giác từ Bời Lời, Bến Cát đến Hố Bò. Với nhạy cảm nghề nghiệp, không phải quan sát nhiều, Fred đã nhận ra một vùng trống huênh hoang của đất. Đập vào ống kính, trên nền đất trắng cháy trụi kia, những cây khô cứng, đen đúa cắm trên đất, như vừa bị bom Napalm đốt trụi. Hiện diện những trảng Savan trải dài tới hàng vạn hecta! Một phút giây nào đó làm anh xói lòng. Thực ra Fred đã cảm nhận được sự hủy diêt mà chắc chắn chất Dioxin tác động trên đất, nước, với cả một thảm thực vật này là rất to lớn, thì đối với con người lại càng độc hại hơn nhiều.
Anh rùng mình khi nhớ về những con chuột nuôi trong phòng thí nghiệm ở Washington. Với liều Dioxin khiêm tốn cũng đủ làm cho chúng lên cơn mờ ám hốt hoảng, kinh giật. Đôi chân sau của chúng bị liệt, lê thân như hiện trước mắt Fred. Một cơ thể sa sút nhanh chóng đến thảm hại. Gan sưng, u ra một cục bên sườn. Rồi chỉ trăm ngày sau, một hình ảnh đối lập hiện ra, khó lòng lường trước. Cái gan ấy lại teo đi, deo dúm. Những con chuột mang bầu, phôi bị xung huyết, mạch máu gan đứt rồi chết hoặc sảy thai. Có lúc, tinh thần được hồi tỉnh và lòng người trở về. Ấy là khi người cộng sự thu con chuột bị chết hồi đêm vào thùng rác khử trùng, Fred nhắc, làm nhẹ tay cho nó đỡ đau!
Còn giờ thì, ý chí của Fred đã thắng. Anh nhếch mép cười tự thưởng. Binh bất yểm trá, việc dùng binh cần phải thủ đoạn. Danh dự Huê Kỳ quốc với cây gậy lớn vũ khí hóa học mà tính qui mô, được che đậy bằng củ cà rốt của bàn tay nhà nông, sẽ mở ra tầm chiến lược mới. Thảm thực vật đã bị phá vỡ cấu trúc. Chắc chắn, chức năng của rừng sẽ bị đảo lộn. Những hạt Pennisetum polystachyon đã rải xuống kia, sẽ tạo nên những trảng cỏ độc American ken dày như những lưỡi dao rất bén cứa cổ mầm non cây cối tái sinh thì, cả mảng rừng xanh tươi còn lại phía xa xa trong tầm mắt ta đây, đang nằm trên đoạn đầu đài. Màu xanh tán lá ấy sẽ không còn trở lại trên mảnh đất khô cằn của cỏ. Sự hủy diệt không dừng lại ở một thời gian định sẵn. Kết quả thật khả quan. Bước tiến quân của đối phương hình như đã chậm lại.
Ở một góc đóng kín trong đầu bật mở lời của Mc Milland, người xướng thuyết “ lột đất ”. Lúc đầu nghe, cảm giác như tà thuyết điên khùng của một tà đạo. Nhưng với thuyết ngăn chặn từ xa thì nó lại như một chiến lược sâu sắc. Với Mc Milland, Fred vừa cảm phục lại vừa ghê tởm. Ghê tởm tới sợ hãi. Nó như bóng ma luôn rình rập chụp lên đầu chiếc nón màu đen u ám. Fred mím môi lại, không phân định rõ tự hài lòng hay phản đối. Bỗng mặt nóng phừng. Chiếc khăn giấy thấm không hết những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trên cổ đang vã ra.
Phi cơ cua một vòng gần như 90 độ, dập dềnh tựa chiếc thuyền đang bơi trên hồ Lake Washington. Một cơn gió vô tình tạt qua mặt, làm vầng trán Fred lạnh buốt. Cái giá lạnh đột ngột chạy lan khắp toàn thân làm anh rùng mình. Thoáng, chiếc phi cơ đã đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Cảm giác mệt mỏi trùm lên Fred. Cởi dây an toàn, anh bước ra ngoài với vẻ nặng nề.
Phòng xét nghiệm dã chiến đặt tại thành phố Đà Nẵng. Fred yêu cầu được đặt ở đây vì cuộc nghiên cứu đặt trọng tâm ở Vùng I Chiến thuật, nơi con đường mòn Hồ Chí Minh nhiều nhánh ngoằn ngoèo. Vì vậy, sự đánh giá hiệu quả mang tính chiến lược với tần số rải phủ cùng hiệu lực của nó điển hình hơn cả.
Một tuần lễ trôi đi.
Những mẫu đất, nước và lá cây rừng theo yêu cầu mà Phòng kỹ thuật Sư đoàn I Không quân Đà Nẵng đã đáp ứng, không đạt yêu cầu. Sự nỗ lực của các nhân viên kỹ thuật, không thể thỏa mãn với tính logic của nó. Đã mấy lần mẫu vật được đưa tới phòng xét nghiệm. Song các hồ sơ mẫu xét nghiệm tuy đã được phổ biến đầy đủ, nhưng vẫn bị lầm lẫn. Sự thật những mẫu vật phẩm lấy được theo yêu cầu không là điều dễ dàng trong hoàn cảnh chiến tranh ác liệt. Fred đã quyết định tự đi lấy. Tướng tư lệnh trưởng vùng Chiến thuật đã đích thân cử một đại đội mở đường, hộ tống. Song ngay cả đại đội này cũng rơi vào ổ phục kích của Việt Cộng. Thế là Fred sợ hãi và lệnh cho xe trở về Đà Nẵng để bảo toàn ngọc thể.
Cứ thế, lại một ngày trôi đi buồn bã. Fred không khỏi bồn chồn khi thấy những mẫu xét nghiệm tối thiểu cần thiết cho phép đủ độ tin cậy chưa được là bao. Cái công việc triển khai rầm rộ đè nặng trách nhiệm quá lớn. Hình như mọi chờ đợi dồn cả vào anh. Người ta chờ đợi một sự thật? Một dư luận phủ nhận dư luận, sau kết quả nghiên cứu? Cho tới giờ đây, Fred vẫn chưa nói được điều gì qua những con số mơ hồ mà phái đoàn đã thực hiện kỹ thuật.
Ngày cuối tuần. Fred đang thẫn thờ ngồi, chưa định ra hướng đi tiếp công việc của ngày mai, thì có lời thăm hỏi của ông E. Bunker từ Sài Gòn vọng tới.
– Chào Tiến sĩ! Anh khỏe không?
– Xin chào ngài Đại sứ! Cũng tàm tạm. Còn ngài?
– Cám ơn, tôi vẫn thế! Gởi lời chúc tới Tiến sĩ và tiến độ chung, công việc mà ngài đang đảm trách!
– Cảm ơn rất nhiều.- Fred nhếch mép cười – Công vụ bước đầu còn gặp quá nhiều trắc trở. Song hy vọng có những khả quan…
– Tôi hoàn toàn cảm thông với công vụ đầy khó khăn này! Song luôn luôn đặt hy vọng vào sự nỗ lực, dưới sự Tổng chỉ huy của ngài. Chúc ngài thành công và may mắn.
Bỏ máy xuống, Fred suy nghĩ về thông điệp từ Bộ Ngoại giao do Ngoại trưởng Dean Rusk ký gửi. Nhiều nhà khoa học đã ký tên phản đối. Nghĩa là họ đã nghiên cứu để hiểu sâu sắc bản chất, độc tính, liều độc tối đa của tạp chất khai quang, cũng như các tố chất Dioxin và Furans chứa trong đó. Vậy là bản chất của sự việc đã bị bộc lộ. Họ cũng có thể quá hiểu ý đồ của Ngũ Giác Đài đem hóa chất vào mục đích quân sự được che đậy bằng chiêu bài dân sự thì sự nguy hiểm không có chừng mực nào. Dĩ nhiên, chưa có một thời gian thẩm định tác hại lâu dài. Nhưng dù sao, các nhà khoa học cũng đã lường được tác hại của tố chất Dioxin có trong chất khai quang lên môi trường và cơ thể con người, có thể tới cả các thế hệ sau. Không! Dù sao, Dioxin vẫn là một bí mật về mục đích sử dụng như một bí mật quân sự được đánh dấu màu cam. Một chất độc dùng cho đối phương, nơi thách thức giữa thắng, bại của chiến lược. Vì thế không có gì quan ngại! Fred vươn vai, một thói quen giải tỏa mệt mỏi sau những suy tư.
Ngày cuối tuần kết thúc không lấy gì mới mẻ. Ngày đầu tuần, Fred uể oải ký thông điệp yêu cầu Tư lệnh Vùng I Chiến thuật việc lấy mẫu vật phẩm xét nghiệm, những nơi chính Fred đã khảo sát từ trên trời có lúc đã giật mình vì những cánh tay cháy đen như chỉ vào anh đòi nợ.
Rồi Fred lại chờ đợi. Đợi chờ đến nóng lòng. Cánh cửa phòng xét nghiệm của anh chuẩn bị khép lại qua một ngày trôi đi lãng phí. Tin mẫu vật phẩm đã về. Fred lập tức quay lại. Anh cho gọi cả người mang vật phẩm lên gặp. Một người lính nhỏ thó đen đủi, nhưng cái dáng rất lanh lợi tự tin. Fred tiếp anh như một người hùng. Và anh ta nói với Fred không cần thông dịch.
– Chào anh! Anh tên gì?
– Tư, thưa sếp.
– Anh khỏe chứ?
– Cám ơn, tôi cũng tàm tạm.
– Anh ở đơn vị nào?
– Dạ, tiểu đoàn biệt kích số 35…
– Quê anh?
– Sài Gòn, thưa sếp.
– Tôi quí anh, như một người hùng, Tư ạ.
– Cảm ơn rất nhiều, thưa sếp.
– Tôi muốn biết bằng cách nào, anh có thể đến được cái nơi chúng tôi yêu cầu?
– Trước hết tôi là lính biệt kích. Tiếp đó, tôi đến nơi đơn vị tôi đã từng thực thi công vụ. Vì thế tôi biết rõ đường đi.
– Nhưng làm thế nào để Vi-xi không nghĩ anh là lính của Việt Nam Cộng hòa?
– Đó là cách, ở quân trường tôi đã từng được học. Lúc giả làm người lính Vi-xi đi công vụ. Lúc giả làm người dân thường đi câu cá!
Fred nhoẻn cười, vui vẻ:
– Thế anh có câu được con cá nào không?
– Có chứ, thưa sếp. Hồi còn bé, khi chất khai quang rải ở quê tôi, các chú cá con chết lềnh bềnh, tôi đi vớt. Tôi biết ở hồ ấy nhiều cá, tôi đã đem cần câu đến. Nay đã thành thạo.
– Quê anh đã được rải mấy lần chất ấy?
– Dạ, khi tôi ở nhà, thì chắc chắn là hai.
– Anh có nhớ chất khai quang làm anh sao không?
– Tôi nhớ có lần chúng tôi đang chơi trò chơi đám cưới. Cưới búp bê ấy mà. Thì trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện ba chiếc phi cơ. Nó hạ thấp rồi tưới lên đầu chúng tôi cái chất như sương mù đặc làm ướt cả người. Sau đó, bọn tôi hơi khó thở, nhức đầu. Có đứa buồn ói và cảm giác lơ mơ…
Fred gật đầu:
– Tôi biết. Nhưng hỏi anh để hiểu rõ thêm điều ấy…
. Rải thảm chất Dioxin
Tư ôn tồn:
– Thưa, cũng từ đó, cây cối làng tôi bị héo úa, sâu bọ bị chết. Chim chóc hổng thấy về. Mặt đất như cằn cỗi. Rau trồng không lên được. Con người thì đau bệnh và đói. Song thưa sếp, khi tôi tới Vùng I Chiến thuật này thì sự kinh hoàng hổng tưởng tượng được. Từ vùng A lưới, Thừa Thiên, đến Cam Lộ, Quảng Trị, bắt gặp những con thú chết phơi xương trắng rải rác khắp thảm rừng trụi lá!
Fred không ngạc nhiên. Ông không có lời nghi vấn về nguyên nhân cái chết mà tỏ rõ thái độ chú ý câu nói của Tư:
– Anh có nghĩ tới loại thú nào không?
– Tôi hổng phải là nhà động vật học, nên hổng có tường tận. Song tôi đã gặp chúng nên có thể nhận ra hình hài qua những bộ xương lớn của con trâu, con bò, con hoãng, con mang. Loại xương nào nhỏ như của con chồn, con cáo. Có cả xương của loài chim…
Fred lướt ngọn bút rất nhanh trên trang giấy như thu tận hết lời Tư. Nhưng tự nhiên, ngẩng đầu, trương hai con mắt đến tận cùng độ mở, phóng toàn bộ nghi ngờ về phía Tư. Cái miệng Fred nhoẻn ra, như méo xệch:
– Vậy là anh giỏi chẳng kém gì nhà động vật học rồi đó. Nhưng tôi hỏi điều này: anh có chịu trước quân pháp về lời nói vừa xong?
– Xin cảm ơn sếp tỏ lời khen – Tư rất bình tĩnh trả lời – Vì đó là sự thật. Tôi có thể đánh cược với ngài rằng, tôi đủ trí nhớ dẫn người đến tận nơi để thẩm định. Nếu có sự chứng kiến của ngài thì sự thật được minh định chắc chắn biết chừng nào!
– Giành 5 phút cho anh suy nghĩ thật kỹ càng để nói lại điều anh thấy: có hoặc không? Tôi nhắc lại, bởi nó liên quan tới vành móng ngựa. Vì sự vụ sẽ được thẩm tra lại, liệu anh có chịu được không?
Sau ít phút lặng im ngắn ngủi, Tư mỉm cười xác định:
– Tôi sẵn sàng chờ lệnh của thượng cấp và chịu trước quân pháp, nếu điều tôi nói hổng là sự thực…
– Được rồi – Fred cắt lời, trấn an – Tôi tin lời anh nói. Tôi ghi nhớ điều này và sẽ chuyển về Tư lệnh Vùng I Chiến thuật thành tích của anh như một người có công trạng để thăng thưởng.
Tư ra về. Còn Fred cho các nhân viên kỹ thuật xét nghiệm tiếp thu vật phẩm và xử lý ngay trong đêm.
Suốt một tuần làm việc cật lực, kết quả xét nghiệm đã hé ra từ các mẫu thử của Tư mang về. Kết quả cuối cùng rất khả quan. Những con cá sống ở suối nước sâu cùng với vật phẩm cây sống ngay rìa bờ suối có tỉ lệ Dioxin cao ngất. Giới hạn vượt quá 30 lần cho phép. Ông giật mình khi nhận thấy mẫu vật phẩm đất ở vùng Bạch Mã, Tà Bạt, A Lưới nhiễm độc tới mức không ngờ.
Sau tết Mậu Thân 1968, một số vùng đất của Chánh phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam, nơi trước đây lính Quốc gia không thể đến được, Fred yêu cầu có những vật phẩm nơi đó. Song ở cái xứ sở nhiệt đới lạ lẫm này, đang là mùa của nước. Nước như bông bao phủ cả bầu trời, rả rích rơi xuống suốt ngày đêm. Những cơn gió mùa đông bắc liên tiếp bổ sung. Cái lạnh cắt da thịt tràn về. Một bầu khí ẩm ngột ngạt đến khó thở khác hẳn với xứ Huê Kỳ mà Fred sống. Những con đường đất nhão nhoẹt, lầy lội ngăn bước chân anh. Nhưng Fred quyết tâm đến cho bằng được nơi anh đã khoanh trên bản đồ. Tới được nơi đã định, Fred bị hụt hẫng trước thực tế. Những dòng nước suối ngập nước mang màu đất mài miệt chảy ầm ào. Những vũng nước ngự trị của cá bị khỏa lấp. Quan sát, Fred đành chấp nhận những mẫu vật phẩm không vừa ý.
Sự nỗ lực trong phòng xét nghiệm không trả đúng mức giá trị của nó. Fred chỉ tìm thấy trên những lá non một hàm lượng Arsenic có trong chất khai quang màu xanh (Agent blue) cao ở mức nghi ngờ. Không, Fred hiểu tính chất của Arsen, tính tồn lưu và tích lũy của nó. Các con số nhỏ nhoi thô cứng này không đủ cơ sở khoa học để nói được điều gì. Song sự có mặt Dioxin trong cơ thể sống của động vật, và cả thực vật chứng tỏ không thuyết phục có thể đảm bảo độ an toàn trên mặt đất.
Là nhà khoa học, Fred biết rõ giá trị tin cậy của các phương pháp nghiên cứu. Anh cũng nhận ra sự thiếu chính xác trong phương pháp đang thực hiện. So sánh là sự khập khiễng. Tìm mãi trong cái có thể, Fred vẫn chưa thể có một câu trả lời khả dĩ.
Ông Đại sứ E. Bunker lại điện thoại tới. Ông nhắc tới sự quan tâm của Ngoại trưởng D. Rust. Ông Rust cũng đang được sự quan tâm của những nhà khoa học về sự tàn phá môi trường. Đặc biệt Giáo sư Edsall và nhà Động vật học, Giáo sư Pfeiffer. Fred hình dung trước mặt ông như có hai bức màn sáng, tối xen nhau. Đấy là lương tâm của một nhà khoa học và danh dự được tô bằng ảo ảnh cây gậy lớn, đích thân Tổng thống trao cho. Màn sáng được chiếu bằng những ngọn đèn chân thực nhưng le lói xa xăm. Còn cái màn đen phân vạch kia, lồ lộ đen đúa thăm thẳm, lại đang nắm trong tay như một sức mạnh kìm tỏa, anh vẫn phải cầm.
Đang loay hoay trước bức màn sáng tối này thì Donald gọi điện tới. Donald ở đơn vị Thủy quân lục chiến, đang án binh ở Đà Nẵng gần đây. Donald là bạn học rất thân từ thời nhỏ. Donald, một học trò chăm chỉ nhưng trầm kín. Còn Fred lại hơi ồn ào. Mỗi lần đôi bạn đi cùng nhau, hình như Donald dồn cả tiếng nói cho Fred. Fred có tài thu hút người khác. Và chính trong cách trình bày, người nghe bị hút hồn dễ lầm tưởng, ngộ nhận từ cái sai sang cái đúng theo cách Fred lập luận. Donald nói, anh đến thăm Fred. Nhưng Fred lại muốn giải tỏa sự mệt mỏi bằng cách được đến thăm đơn vị của Donald. Chiếc xe quân sự dã chiến đưa Fred đến doanh trại Thủy quân lục chiến. Anh được đón như một người hùng, bởi anh mới ở Huê Kỳ sang, đại diện cho chinh phủ đang thực thi một công vụ quan trọng. Và, còn là bạn của Donald, Đại đội trưởng. Cả đại đội Donald náo nức, ồn ào tung hô khi Fred đến. Họ vây quanh anh, gần gụi như người bạn chiến đấu vừa chiến thắng trở về. Thế là cuộc thăm viếng hết sức giản đơn, bỗng thành cuộc hội ngộ đăng đàn. Trong nhiều câu hỏi về Huê Kỳ với cuộc chiến hiện nay thì nổi lên nỗi lo lắng về sức khỏe trước thực trạng binh sĩ Huê Kỳ đang hứng chịu chất khai quang vướng phải hàng ngày.
– Thưa Tiến sĩ. Những chất khai quang rơi vào người và thực phẩm có hại gì không?
– Tôi có thể trả lời ngay với các bạn rằng: Không!- Fred nói – Ở đây các bạn đã bị chưa?
– Rồi! Rồi!
– Rồi, tất cả. – Tiếng ồn ào từ cử tọa.
– Các bạn thấy đấy, ta có sao đâu? – Fred nhoẻn cười tươi tắn quá. Anh khẽ khàng giảng giải – Cởi bỏ ngay và tắm gội. Nước biển! Chính nước biển sẽ tẩy rửa hết những gì vướng bận trên con người bạn, tâm can bạn. Còn thực phẩm ư? – Fred mím môi lại. Rồi anh lại mỉm cười một cách tự tin – Giữ kín! Sự an toàn cho tất cả, đơn giản chỉ cần ngăn cách nó.
– Vậy mà khi chất khai quang vào người, chúng tôi thấy da ngưa ngứa, tinh thần thiếu tỉnh táo, nặng nề, lơ mơ, nhức đầu. Sau đó có nhiều người tiêu chảy, ói…
Fred chém cánh tay từng nhát thật mạnh, quả quyết:
– Tôi đảm bảo với các bạn, liều trừ sâu diệt cỏ là an toàn. Song một khi đậm độ ấy ở lâu trên người sẽ có thể xuất hiện mặt trái của nó. Tựa như ta cần thiết phải sử dụng loại thuốc bổ. Nếu bạn lạm dụng nó ư? Thì đến polyvitamine cũng gây một thoáng ngất ngư hoặc sẽ như ngứa ghẻ. Thật đấy! Uống rượu nhiều quá cũng say. Ăn no quá, bội thực; mệt mỏi, tiêu chảy, nhức đầu điều xảy ra như được báo trước – Anh quay sang Donald, cười tươi, tìm thỏa hiệp – Có phải thế không Đại úy Donald?
Tiếng cười ồ hả hê. Nhưng có tiếng băn khoăn:
– Vậy những cây trái sống sót ta ăn; những con thú rừng, con cá dưới hồ nước bị nhiễm chất khai quang, ăn phải có sao không?
– Có thể là…
Fred dừng lại. Anh là nhà khoa học. Song câu hỏi nêu ra như sự việc khoa học đang bỏ ngỏ. Nghĩa là không có câu trả lời thật thích đáng. Tuy nhiên, vì trách nhiệm phải trấn an và, nhớ sách Tôn Tử kế binh, anh nén lại ý thức khoa học trong anh. Fred nuốt nước bọt. Anh nuốt sự trào dâng trong cơ thể sống, đã trỗi dậy tới cổ họng, phản lại cái lời anh sắp nói ra. Nhưng một lần nữa, ý chí anh lại chiến thắng.
– Thưa các bạn quý mến! Điều này còn phải thẩm định bằng khoa học. Song, chúng ta hoàn toàn có lý, khi mức độ con cá sống được thì con người cũng khó có thể chết. Tuy nhiên cũng cần cẩn trọng, một nguy cơ sinh bệnh ngay trên xứ sở nhiệt đới ẩm thấp này. Nó không khó làm chúng ta lầm lẫn bởi chất khai quang này hay chất khai quang nọ…
Sau tiếng vỗ tay, có tiếng xì xào. Một câu hỏi tò mò:
– Hiện có mấy loại khai quang đang dùng?
– À có khoảng bốn, năm loại. Màu trắng, màu xanh, màu cam, màu tím…
! – Chất nào độc hơn?
– Chỉ có cấu trúc tương tự. Nếu dùng với liều để khai quang, thì các bạn hãy yên tâm đi. Chất khai quang dùng ở Việt Nam chỉ có tác dụng độc hại khiêm tốn lên các loài động vật máu nóng. Ngoại trừ có chất Arsenic tồn đọng, do chất khai quang màu da trời….
– Thế con người cũng là động vật máu nóng thì sao? Các anh dám công khai thí nghiệm trên người không?
Fred không ngờ câu chuyện đã đi sâu vào chuyên môn làm anh lúng túng. Nhưng sau giây phút lặng im, cái chất khoa học trong con người anh chìm xuống để cho niềm hãnh diện trỗi lên.
– Không ai dám thí nghiệm trên người. Nhưng nếu trên người có đủ bằng chứng ảnh hưởng thì mới kết luận được. Bởi vì chất khai quang đã được rải trên chiến trường này 6 năm (từ năm 1962 đến 1968). Và nay, không tìm ra dấu hiệu khả nghi, thì không thể kết luận.
Nhiều tiếng ồn ã nổi lên, tranh luận đề tài này. Donald đứng lên dàn xếp:
– Hãy im lặng để lắng nghe những ý kiến. Bây giờ thì đến ai? Nick phải không? Nói đi!
– Tiến sĩ Fred – Nick nói – Anh nói thật với chúng tôi đi! Thời gian bán hủy (half-life)(*) của nó là bao nhiêu năm?
– Ô…ồ. Bán huỷ ư? Không! – Fred lập lờ – Nó an toàn. Vì giới hạn trong nồng độ an toàn. Hãy an tâm…
– Làm gì có cái gọi là nồng độ Dioxin an toàn!? – Nick chất vấn – Tôi nhớ là tôi đã làm ở nhà máy hóa chất Diamond. Nhiều anh em công nhân ở đó đã bị lở ngứa loét da. Gan bị đau và nhiều bệnh khác nữa. Đã nhiều người đi viện chữa trị. Cũng có nhiều người bệnh nặng phải bỏ việc. Còn khi đến cái chiến trường chết dẫm này, tưởng không vướng phải nó. Nhưng chính tôi đã phải dính cái chất quái quỷ trước đây tôi đã tham gia sản xuất. Bây giờ các triệu chứng cũ thấy xuất hiện lại. Chúng tôi là con người, là động vật máu nóng. Vậy cái anh nói, ảnh hưởng khiêm tốn ấy là gì? Người làm khoa học cần tìm ra sự thật. Một nhà khoa học chân chính phải nói ra sự thật ấy.
– Nick thân yêu ơi, bạn nói đúng – Fred cười toe toét thỏa mãn, lấy lòng – Chúng ta cũng là động vật máu nóng. Nhưng là loại cao cấp. Là con người! Sự khác biệt của con người ta ở mức hoàn thiện, mà đại diện cho sự hoàn thiện ấy là trí tuệ. Chúng ta phát minh ra khoa học thì cũng biết chế ngự nó. Đó là sự khai thác triệt để tính ưu việt phục vụ cho đời sống con người. Đồng thời phải đảm bảo an toàn đến mức tuyệt đối. Ví dụ như chất khai quang chính là 2, 4, 5-T. Khi sử dụng nó phải đảm bảo tới mức an toàn cho những người ngồi ở đây!
– Tiến sĩ Fred! Anh nhớ cho, nếu một chất có cấu trúc 1, 4-Dioxin như chất anh vừa nhắc tới, thì bản chất của nó vô hại. Nhưng khi tinh chế không phải chỉ thu được có thế mà còn có trong chất da cam 2, 3, 7, 8 Tetrachlorodibenzo-paradioxin (TCDD), cực độc. Chỉ cần 80g Dioxin này thả vào nhà máy nước đủ giết chết cả mười triệu dân một thành phố đấy. Vì vậy, kết quả nuôi chuột thí nghiệm của công ty hóa chất Dow Chemical và nuôi thỏ thí nghiệm của công ty Hercules, phải giấu nhẹm đi không?
– Thật thế? – Fred vờ ngạc nhiên hỏi lại.
. Hình cấu trúc chất Dioxin
– Muốn biết sự thật, mời Tiến sĩ hỏi John V.K.Rowe của Dow Chemical hay Frawley của Hercules Powders Co. Chất Clorat của nó sẽ gây một cách hệ thống các rối loạn da và gan. Điều này, Bác sĩ Roger Brodkin của Đại học Y-Nha, New Jersey đã xác định lâm sàng trên hàng loạt bệnh nhân từ các công ty hóa chất được bảo trợ của Bộ Quốc phòng gửi tới. Trên cây cối với liều khai quang, nó thúc đẩy mô thực vật phát triển quá mức khiến cây không hấp thụ được dinh dưỡng gây lá héo rụng.
– Nick này, anh biết hơi nhiều đấy. Nhưng tôi nói với các chiến hữu của tôi ở đây rằng, sử dụng liều cho phép để khai quang thì vẫn nằm trong giới hạn an toàn.
– Láo! – Nick uất ức nói –Vậy phun 5,5kg chất 2,4-D hoặc 6kg chất 2,4,5-T hoặc nhiều hơn, trên một hecta tức gấp 5 đến 25 lần cho phép, ai bảo đảm hàm lượng này chỉ để khai quang? Như tiêm một mũi thuốc là bổ, nhưng chỉ cần tiêm gấp 2-3 lần một lúc có thể giết người, anh biết không?
– ….
– Số lượng tăng trên bề mặt chịu đựng, chất độc sẽ tăng lên. Và điều gì sẽ xảy ra? Phun 5 đến 10kg chất khai quang trên một hecta, năng suất lúa giảm 40 – 50%. Phun 20kg/ha, bất kỳ ở giai đoạn nào, chỉ ngót một tuần sau, cây lúa cũng sẽ bị tàn lụi. Sự thật cần được nói rõ. Không thể giấu diếm để rồi, không chỉ là kẻ thù mà cả binh sĩ Huê Kỳ chúng ta, cũng bị chất khai quang giết hại.
. Thảm cảnh từ chất khai quang Da cam/Dioxin
. Hội trường ồn ã cả lên. Nhiều tiếng ủng hộ Nick. Fred lấy khăn tay ra thấm mồ hôi. Một luồng như khí lạnh chạy dọc sống lưng Fred, tiếp một cảm giác lạnh toàn thân. Vậy mà mồ hôi cứ vã ra. Những thông tin về hóa chất độc này đã được đưa vào bảo mật. Nhưng nó bị rò rỉ ra chính ở những người lính này. Bởi họ từ những nhà máy ấy đi ra. Cũng rất may, họ chỉ là những người lính. Fred rất e dè những người lính như Nick. Nếu một tập hợp những người lính tường tận như thế lại, thì mọi vấn đề sẽ trở thành vô nghĩa và cả điều luật Feres, năm 1950 cũng khó ngăn cản được những gì thuộc về sự thật và lòng nhân ái. Một chút mơ hồ trong anh đã bị kìm nén lại. Sự bảo trợ của chính Tổng thống L. B. Johnson trong nghiên cứu vấn đề này đã đưa anh ra khỏi mọi vương vấn tình người. Vậy là lần thứ ba từ khi nhận công vụ này, lý trí anh lại thắng con người khoa học trong anh. Fred đứng thẳng dậy, nói đĩnh đạc như một lời hô hào:
– Tôi vừa nói với các bạn, chất khai quang chỉ tác động khiêm tốn trên động vật máu nóng. Đó là kết luận của tôi trong đợt nghiên cứu trên chiến trường Việt Nam. Điều này tôi sẽ đệ trình lên Tổng thống để nhận được sự quan tâm. Còn lại vấn đề không có gì đáng để tranh luận. Nhưng các bạn cũng nhớ cho, đó là một bí mật quân sự.
Cả hội trường ồ lên, rầm rầm phản đối:
– Ngụy biện, ngụy biện.
– Nói dối, nói dối!
– Đồ con heo!
– Phản đối lừa bịp.
– Phản đối!
– ….
. TỐ HOÀI
________
* Thời gian chất Dioxin giảm độc 50% . Ở người» 11-15 năm. Trên lá cây, nguồn nước 1-3 năm. Vùng đất sâu, trầm tích trên100 năm