Nhà thơ Đặng Quế Phượng – Thơ VIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ

0
958

Nhà thơ  Đăng Quế Phượng tên đầy đủ Đặng Thị Quế Phượng
Sinh năm 1948. tại Vân Nam, Phúc Thọ, Hà Nội.
Đại học Sư phạm. Đại học Luật Tp. HCM.  Nhà giáo.
Hội viên Hội Nhà văn Tp. Hồ Chí Minh.
Hiện đang sống và công tác tại Tp. HCM.
Tác phẩm Thơ đã xuất bản:
Nửa vầng trăng-Chiều thu-Chiều Xuân-Trăng mười sáu khuyết.


NGƯỜI CON GÁI LÁI XE TRONG LỬA ĐẠN

Tuổi đôi mươi
Mắt như sao trời
Má bồ quân
Vồng ngực thanh tân
Căng tròn bối rối

Em mím chặt đôi môi
Cầm chắc vô lăng
Lái xe băng rừng vượt suối
Chở thực phẩm, đạn dược ra chiến trường
Trên các nẻo đường, đạn réo bom rơi
Quyết không lùi, đã đi là phải đến nơi

Giây phút hiếm hoi nghỉ dưới trời nắng nóng
Cành cây mắc võng
Mở khuy áo
Gió hôn vồng ngực nặng
Môi em chợt mặn
Khao khát một vòng tay

Em ôm vô lăng mải miết những vòng quay
Hướng về trận tuyến
Ánh mắt ai trìu mến ngóng chờ.
.                                   ĐTQP

 

NGƯỜI ĐÀN BÀ VÁ SĂM LỘN XÍCH

Nơi triền đê, trên cành bàng
Treo chiếc vỏ và ruột xe làm biểu tượng
Chiếc mẹt rách mấy dòng chữ viết bằng vôi trắng
Bơm xe, cân vành, vá săm lộn xích

Người đàn bà gầy còm rách rưới
Cặp mắt trũng sâu, ngồi bên thùng đồ nghề
Cờ lê mỏ lết
Những công việc đơn điệu hàng ngày
Bơm xe cân vành vá săm lộn xích

Cuối ngày lộn cả túi áo túi quần
Không đủ tiền mua rau
Chị lộn trái đời mình
Cũng không tìm lại được thời con gái
Vẻ đẹp làm nao lòng biết bao chàng

Ôi! Thời gian, thời gian
Chị ngang dọc Trường Sơn
Vá đường, xẻ núi lăn bom
Nay vá víu mong lành thương tích!
.                                      ĐTQP

CHIẾC VÁY THỔ CẨM

Hành quân qua một bản làng
Dừng chân trú lại nhà sàn đơn sơ
Gió mùa đông bấc mưa to
Tấm chăn đơn mỏng kéo co lạnh mình

Hồn nhiên cô chủ tươi xinh
Đem ra chiếc váy rộng rinh đủ màu
Cái bộ đội chẳng biết đâu
Váy ta may để mai sau cưới chồng
Đêm nay mưa rét quá chừng
Ta cho mượn để đắp chung đó mà

Ngại ngùng tay gạt váy ra
Nhưng trời buốt giá xui ta đắp liều
Hương thơm từ những đường thêu
Hương con gái ấm muôn chiều mưa sa

Chiến tranh giờ đã trôi qua
Không còn rừng núi dặm xa dãi dầu
Ta về thành phố đã lâu
Trong mơ vẫn gặp sắc màu váy em.
.                                  ĐTQP

NGƯỜI ĐÀN BÀ HOẠN LỢN

Ai hoạn lợn đây !
Tôi vấp phải tiếng rao của chị
Rải cuối xóm, đầu làng
Người đàn bà đáng thương
Hàng ngày cầm thòng lọng
Vai đeo túi đồ nghề : Một cuộn chỉ kim
Một ống vôi trắng, một con dao
Nghe tiếng rao, đám trẻ con đang chơi
Bỏ chạy tán loạn
Có người lớn dọa trẻ con :
Ngoan đi kẻo người ta hoạn
Có gã đàn ông ghẹo chị
Này, có thiến được chó không ?
– Cả ông tôi cũng thiến được !
.                                ĐQP

XUÂN SA PA

Du xuân rừng núi Sa Pa
Từng vầng mây ấm la đà cuốn theo
Đưa tay hái cụm mây chiều
Xòe ra đếm được mấy điều dại khôn

Nửa đời đội đá lên non
Mới hay bóng lẻ lăn tròn dưới chân
Gập ghềnh những bước xa gần
Chưa khôn tóc đã phai dần gió sương

Giật mình nhìn gắm trong gương
Đếm xuân thêm được mấy đường chân chim
Vẫn dại khờ tiếng con tim
Hú vang vách núi như tìm bóng ai

Nghiêng nghiêng bóng núi đổ dài
Từng vầng mây ấm trôi hoài trên tay.
.                                            ĐQP

TRĂNG MƯỜI SÁU KHUYẾT

Chín vàng tỏa sáng lung linh
Bất ngờ trăng khuyết lênh đênh giừa trời
.
.                             ĐẶNG QUẾ PHƯỢNG

BÌNH LUẬN