Tố Hoài – CHUYỆN RIÊNG Ở BINH ĐOÀN – thơ

0
815

   Tố Hoài  cặm cụi với trang viết khởi đầu                            Tiểu thuyết HOÀNG HÔN DÁT ĐỎ

CHUYỆN RIÊNG Ở  BINH  ĐOÀN

.Tặng các chiến sĩ nữ Quân y Viện 19-B70

      Chiến dịch đi
Nối tiếp những binh đoàn, nối tiếp Trường Sơn, nối dài chiến thắng.
Có một không gian trong bề dày trận đánh.
Trận xong rồi lại chuyện kể tư, riêng.

Chuyện rất gần…áp sát tiền duyên, là mỗi chiến công.
lập trong âm thầm lặng lẽ.
Bằng mũi chỉ, đường kim an lành nhỏ bé,
mang tình người thấm đậm tự trong tim.

Tát nước đến cùng(*) giành tín hiệu hồi sinh –
Nụ cười em – Vỡ òa cơn nín thở.
Trang bệnh án gấp vào và trang đời bật mở.
Trời xanh hơn, màu áo cũng xanh hơn.

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh chăm sóc thương binhƠi em gái quân y giữa rừng Trường Sơn,
như cánh lá tay xòe che biêng biếc.
Quả nhân hậu kết mùa thơm thanh khiết,
em chia đều dịu bớt mỗi lần đau!

Lời chân tình – Tròn vạnh quả cau.
Lòng yêu thương – Lá trầu tươi nhỏ.
Đã quyện lại rực lên mầu thắm đỏ
Như giọt máu đồng đội tôi san sẻ chan hòa.

Hoa nở bông ngan ngát vườn nhà –
Cây tình yêu lá xanh, bền rễ.
Chuyện lính trẻ chúng tôi, khoảng trời riêng be bé
Chiến dịch đi,
.                  nối tiếp những binh đoàn…!
–                          
Quảng Trị 16-4-1972
.                                    TỐ HOÀI
________
*. Tục ngữ:
Còn nước còn tát


  KHÔNG  ĐỂ  LẪN  VÀO  BOM


nơi đây bom vừa dội xong
Bom thường xuyên nên
thường coi như không có.
Giữa khét bom, ngạt ngào hoa nở
Vị ngọt lành ngưng tự màu xanh.

Lễ cưới mở ra phía sau chiến tranh
Người đến dự như cô dâu rạng rỡ.
Háo hức châm ngòi từng tràng pháo nổ
Nổi từ lòng tay đi chốt máy bay về.

Điệu chầu văn anh bạn Nam Hà
Giọng thuốc lào…à a…rền sấm.
Các o Nghệ An câu hò ví, giặm
Say tiếng cười quên khúc lên cao.

Mấy cậu công binh gỡ bom về sau
Mấy o dân quân vừa thay phiên trực,
Mắt quầng sạm mấy đêm liền canh thức
Giọng Quảng Bình ngiêng đổ trời xanh!

Hôn lễ nhẹ nhàng đẩy xa chiến tranh
Tiết tấu dịu êm lọc trong ùng oàng vũ khí.
Cây Guitar và tâm hồn chiến sĩ
Nhịp đập này hạnh phúc sinh sôi.

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh bộ đội gỡ bom mín

Cưới xong rồi, cùng đi phá bom rơi
Cho giai điệu tình yêu nối dài hơn nữa.
Để tràng pháo tay, dòn thay pháo đỏ
Âm sắc này không để lẫn vào bom!
                   Bố Trạch 20-12-1972
                        TỐ HOÀI


CÂU HÁT ĐỢI CHỜ
và TIẾNG RU BÊN NÔI

               Bầu trời là sự lãng quên,
.             Còn trái đất là sự nhớ lại.
.                            
Bl. Dimitrova

Chẳng rõ lúc nào tôi đã yêu em
Nhưng có thể là vụ mùa độ ấy.
Bởi em đẹp như hạt vàng chín mẩy
Mà tôi mông mang như thể cánh đồng.

Có thể yêu em từ con đường làng,
Cả hai phía in đầy bước chân gập gợi.
Em, cây xanh bên đường lá xòe đứng đợi
Tôi vô tình như ngọn gió ngây thơ.

Em có là tiếng chuông nhà thờ
Dội vào tuổi học trò gọi tôi mỗi sớm?
Tôi bình lặng như mỗi chiều Thu ấm
Em tiếng chuông chùa chầm chậm níu hoàng hôn.

Đất nước chia miền khói lửa chiến tranh
Đã cháy lên trên từng trang sách học.
Trang phượng gửi ngọn nguồn
không đợi chờ đánh giặc
Câu hát có hẹn hò mà vương thấm lòng ngâu?

Con đường làng lẻ loi in bước chân mau
Trên thảm lúa riêng mình em ngiêng bóng.
Có ngọn gió mộng mơ mang nỗi niềm rát bỏng,
Thổi vào chiếc lá non ngơ ngác vẫy bên đường!

.                            .                                      *
                     Chúng con chiến đấu cho Người
.                              . sống mãi Việt Nam ơi!
.                                                   
Nam Hà

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh máy bay mỹ đánh bom quảng trị

Có một chiều dài đo được lòng tin
Là bom đạn chia đều ở hai đầu cách trở.
Mậu Thân gọi, Nam Lào(1) lại mở
Chiến trường gần nối tiếp chiến trường xa.

Thời gian ngắn dài theo gấp mở trang thư
Chục dòng chữ đến chín dòng viết vội.
Dòng nắn nót cho điều chưa kịp nói
(Nhưng khoảng cách này chẳng dám viết ra đâu!)

Nỗi thương thầm như lửa truyền nhau,
Gom góp lại để làm nên bão.
Có vị ngọt dịu miền thơm thảo:
Dù xa xôi lòng em vẫn đợi chờ! (2)

Câu hát đợi chờ bắc nhịp nối hai bờ
Lúa đã ửng lòng tay em qua cầu, vào vụ.
Gấp sách lại, đi phá bom rơi đạn nổ,
Đánh trả giặc trời, mũ rơm bện dày không?

Nối tiếp thư này là trận đánh vừa xong
Nối chiến dịch là bước chân mài miệt.
Thắng lợi nối từng nấc thang ác liệt
Vồi vội lá rừng xanh sắc nối về em!

*
Không phải thế đâu, không phải
thế đâu, cuộc đời không phải thế!
                                Bằng Việt

Con đường làng vẫn đợi dấu chân quen
Cầu nhịp bồng bênh nối chiến tranh dang dở
Nối tiếng ầu ơ – Vắt ngang lời bỏ ngỏ
Lúa có thì (3)
À hỡi…. nuối bên nôi!
.                                            Tố Hoài
______
1..Mậu Thân 1968

2.Ca từ Đàn Môi của Nguyên Nhung.
3.Tục ngữ: Sông có đoạn, lúa có thì.


                 M À U  X A N H   R I Ê N G  T Ư

                                        Tặng Ngọc Lan

Em gái Giải phóng quân
Giữa đỉnh Trường Sơn
Bông sắc trắng trên nền xanh chiến sĩ!
Búi tóc tròn. Và bước chân thế kỷ
Chí rạng ngời non nước một màu xanh!.

Em với rừng qua mưa lũ, nắng hanh
Đất giữ mùa. Và cây không ngã lá.
Quá cả trăm lần bom rơi pháo nã
Rừng vẫn như em tươi mái tóc mềm

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh nữ bộ đội trường sơn

Búi tóc tròn – Em gởi nửa nỗi niềm
Một nửa lắng xanh màu thắm nữa!
Để cùng anh thắp chung ngọn lửa
Thiêu lụi tàn kẻ gieo lửa chiến tranh!

Cảm ơn rừng nâng bước mỗi bàn chân
Xin tạc lòng ghi màu xanh san sẻ
Vững dải Trường Sơn dẻo dai sức trẻ
Nên dáng tinh khôi, nên dáng tự hào!

Chín chín bước đường mải miệt, gian lao
Còn bước nữa cuộc hành binh thời đại.
Xanh búi tóc tròn..Rừng xanh lợp mái
Thắp mùa hoa
.                          chúc phúc vẹn tròn trăm!
                      Trường Sơn tây -1970
                                      Tố Hoài


HUYỀN THOẠI
VỀ MỘT SẮC ÁO

 

Buổi sớm đi tìm
Xao xác chạnh lòng sương
Chỉ còn thấy nước mắt em vo tròn trên cỏ.
Áp vào đất, lặng nghe hồ Than Thở
Ngực phập phồng tim vọng một thời yêu!

Ôm huyền thoại vào lòng, ôm cả niềm đau
Tôi trò truyện với em, với đất
Về cái ngày tôi đi đánh giặc,
Em ở nhà man mác lá thông reo!

Đà Lạt trong tôi – Nỗi nhớ cháy trong chiều
Sương dìu dặt gọi về gom ráng đỏ!
Ngày gấp lại. Ánh Trăng thề soi tỏ
Nghe nụ mầm sinh nở ấm nương đồi.

Tím lòng thương, tím cả phương trời.
Ngiêng về Cam Ly ngập ngừng nắng Hạ.
Ngiêng xuống Prenn bạc màu tóc xõa,
Cho bốn mùa hoa, tươi sắc áo thời gian.

Trở lại đời thường tôi về với em
Không súng đạn và không quyền chức.
Em đã xa rồi! Suốt một đời gạn đục
Để trắng mênh mông lời biệt từ nhau!

Chiến tranh và chia ly
Chờ đợi và niềm đau.
Ai mang màu áo của tôi vào huyền thoại?
Dẫu chẳng phải chia phôi
Dù không là hợp lại.
Đất nước
Đau thương
Người lính gánh hai đầu!
.                                    Đà Lạt, 1984
                                          Tố Hoài


TIẾNG VỌNG…

.                    Trích Nhật ký

   Dừng ở ngã ba Quán Trữ. Xế trưa.
Thế là đã trở về bến cũ.
Nơi ta chắt chiu nắng mưa, góp gom suốt nửa đời gian khổ. Bỗng đổ dồn sóng dậy những buồn vui.

   Bà mẹ thương ta giọt lệ vẫn rơi.
Em gái nhỏ vì ta không hề hờn giận. Dẫu vội vàng như còn công việc bận. Chẳng dễ ngọt ngào trong bối rối… về nhau!

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh nụ hôn

Tuổi trẻ đi qua,
Hò hẹn đã qua đâu?
Đóng kín lại riêng tư cho ngọt đằm khoảng cách.
Chiến tranh ập vào em. Vết thương không chỉ là da thịt. E mở ra buốt lạnh ruột gan mình!

    Ta trở về. Vẫn chỉ một người…anh.
Ta chẳng thể khôn hơn. Em không còn nhỏ nữa.
Chỉ thấy trong tim máu dồn như lửa,
chừng như tiếng bom vô tận, vô hồi!

    Ta đi qua chiến tranh.
Chiến tranh cũng đi rồi.
Còn lại vết đau hằn sau vết đạn.
Âm vang vẫn còn. Có thể nào chắp cho lành lặn?
Hình như tiếng bom vọng lại vẫn…vang rền…
.                                     Hải Phòng 1976
                                           TỐ HOÀI

BÌNH LUẬN