Trương Nam Hương với 3 nàng: THÚY VÂN, THỊ MÀU và HUẾ – thơ

0
1544
Nhà thơ Trương Nam Hương
Sinh : 23-10-1963
Quê cha: Huế. Quê mẹ: Bắc Ninh
Tốt nghiệp Ngữ văn, Đại học Tổng hợp Tp. Hồ Chí Minh
Tác phẩm:
– Khúc hát người xa xứ (thơ, NXB Trẻ, 1990)
– Cỏ, tuổi hai mươi (thơ, NXB Văn nghệ, 1992)
– Hè phố tuổi thơ (văn, NXB Trẻ, 1992)
– Ban mai xanh (thơ, NXB Đồng Nai, 1994)
– Ngoảnh lại tháng năm (thơ,… 

Nha

TÂM SỰ NÀNG THÚY VÂN

Nghĩ thương lời chị dặn dò
Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh
Chị yêu lệ chảy đã đành
Chứ em nước mắt đâu dành chàng Kim

Ô kìa sao chị ngồi im
Máu còn biết chảy về tim để hồng
Lấy người yêu chị làm chồng
Đời em thể thắt một vòng oan khiên

Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên
Chị thương kẻ khuất đừng quên người còn
Mấp mô số phận vuông tròn
Đất không thể nhốt linh hồn đòi yêu

Là em nói vậy thôi Kiều
Sánh sao đời chị ba chiều bão dông
Con đò đò đời chị về không
Chị theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đường

Chị nhiều hờn giận yêu thương
Vầng trăng còn đắm mùi hương hẹn hò
Em chưa được thế bao giờ
Tiết trinh thương chị đánh lừa trái tim

Em thành vợ của chàng Kim
Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao
Giàu đầy đêm nỗi khát khao
Kiều ơi, em đợi kiếp nào để yêu?
T.N.H.


ƯU TƯ THỊ MÀU

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh thị màu

Bao dung đừng trách Thị Màu
Quả cau lỡ chát lá trầu lỡ cay
Ái tình không có mùa chay
Khát khao ẩn dưới đuôi mày lá răm

Chân tu tiếng mõ đêm rằm
Nghe hư vô cả trăm năm kiếp người
Đừng buồn em, Thị Kính ơi
Nâu sồng chị khép phận đời trớ trêu

Tin yêu vụng dại đâm liều
Em chơi vơi quá đơm điều chị thôi
Ẵm bồng giọt máu mồ côi
Ăn mày cửa Phật một lời từ bi

Đời em nào dám mong gì
Cầu xin lòng chị nhu mì thứ tha
Chị em mình phận đàn bà
Cỏ dù cao thấp vẫn là cỏ thôi

Đừng buồn em, Thị Kính ơi
Nỗi oan của chị có đời hiểu cho
Tên em bồ hóng cửa chùa
Gỡ tai tiếng mãi đến giờ chưa bong.
T.N.H.


              MÀU HUẾ


A
nh vịn màu rêu Huế để yêu em
Trước thành quách bao đời em cứ trẻ
Sông Hương chảy thon mình qua dâu bể
Anh mượn vành nón Huế… buổi về thăm

Anh vịn lên mưa nắng những thăng trầm
Những cơn bão của vần xoay thế cuộc
Vững như núi, Huế lại đằm như nước
Vạt áo dài mây trắng xuống thi ca

Anh vịn lên còn mất những ngày xa
Những uẩn khúc trong điệu hò mẹ hát
Những đèo dốc trong đời cha bất trắc
Mắt Huế nhìn thăm thẳm tới ngày xưa

Anh vịn lên tròn khuyết tuổi em chờ
Đỡ chống chếnh câu thơ buồn xa Huế
Đỡ côi cút tiếng mái chèo khuya lẻ
Anh mượn màu nắng Huế để thương em!
T.N.H.

BÌNH LUẬN