Tố Hoài – DƯỚI TÁN LÁ RỪNG

0
1291

DƯỚI TÁN LÁ RỪNG

Trích chương 11 Tiểu thuyết HOÀNG HÔN DÁT ĐỎ
viết về mặt trận phía sau của các chiến sỹ Quân Y ở
một bệnh viện dã chiến trong chiến dịch phá tan cuộc
Hành quân Lam Sơn 719 của địch năm 1971, giải
phóng thành cổ Quảng Trị năm 1972.

.     Sau giải phóng thành cổ Quảng Trị, mặt trận đẩy sâu vào phía Nam. Địch tìm mọi cách tái chiếm Cổ Thành, nên Quân y Viện lại dừng ở bên này, dưới tán lá rừng ngọn nguồn sông Mỹ Chánh.
Người ta đã từng biết sự tàn phá của chiến tranh. Nó tàn phá thiên nhiên. Tàn phá cả nền văn minh nhân loại. Chiến tranh đồng nghĩa với huỷ hoại, nên phải lên án nó. Lên án những kẻ đã mang vũ khí từ đẩu đâu đến tận nơi này để huỷ diệt người vô tội. Nhân danh ma quỷ, nhân danh tàn ác, chúng hả hê sung sướng khi con người – Kẻ thù của kẻ nhân danh – quằn quại, đớn đau, tan nát.
Loại vũ khí sát thương hàng loạt và vũ khí hóa học Cs, Dioxin… hiểm độc nhất đã được đánh bóng bằng ngôn từ giúp canh nông diệt cỏ, Mỹ đem đến, gieo trên cơ thể nạn nhân. Vết thương không chỉ một chỗ. Nó cắt chân xé tay. Lại còn găm vào cả ruột gan, tim phổi… Nó không chỉ cắt đi xương thịt mà còn xé nát cả hồn người. Con người thành sống dở, chết dở, thân tàn, ma dại. Vết đau không chỉ một đời người. Nó lan thấm tới con, cháu, chắt, chút, chít… Không biết đến đời nào mới ngừng đau đớn?! Cứu sống được một người cả một sự gian truân, vất vả. Cứu hết thế hệ này đến thế hệ khác thì gian khó biết chừng nào!

Mọi hoả lực tối tân hiện đại nhất, Mỹ dồn vào xứ sở này. Một xứ sở nhỏ bé chỉ bằng một bang nước Mỹ, không hề có ý định mang bom đến đặt ở Ngũ-Giác-Đài. Vậy mà, từng loạt bom Mỹ dội xuống, hàng trăm ngàn tấn hóa học phơi nhiễm gây hàng loạt sự sống bị huỷ diệt tiếp theo. Sau những âm thanh ùng oàng tai ác ấy, là lời rền rĩ của đất, của cây cối, chim muông, của nền văn hoá đền đài, của sự sống con người kêu gọi, tố cáo dã tâm ma quỷ.
Cứ sau loạt tội ác dã man ấy, lại có loạt nạn nhân vào viện. Lần này, có cả nạn nhân mới và cũ.
Kết quả hình ảnh cho hình ảnh phẫu thuật quân yVũ khí chống trả của người thày thuốc, không chỉ là dao, kéo, chỉ, kim… Kẻ thù còn là tử thần. Phải giành giật với tử thần bằng trí tuệ. Kỹ chiến thuật không chỉ ở bàn tay mà ở ngay con tim nhân ái. Chiến tuyến không chỉ ở trên cơ thể mỗi thương binh mà ở ngay bờ thời gian họ đang chiếm giữ. Họ giành từng khắc cơ hội thời gian để kéo về sự sống con người.
Thu dung, phân loại xong, Hùng dặn lại kỹ càng:
– Hai đồng chí thương binh hoại thư sinh hơi này đưa về khu C, được cấp cứu riêng.
Hùng khoác blouse, đeo găng vô trùng vào cuộc. Anh được phân công mổ vết thương nghi ngờ ổ bụng. Mở ổ bụng ra, tìm được vết thủng đại tràng, chỉ có đầu vào, máu đang rỉ chảy. Kẹp cầm máu xong, anh kiểm tra cẩn thận lần nữa. Không thấy thêm vết thương nào trong ổ bụng. Anh quyết định khâu kín vết thương đại tràng. Bác sĩ Dụ phụ cho anh, hỏi lại:
– Đồng chí định xử lý thế nào?
– Khâu kín.
– Đồng chí không sợ nhiễm trùng ổ bụng à?
– Vết thương quá nhỏ, rỉ máu. Không có biểu hiện nhiễm trùng đáng ngại nên xử lý khâu kín.
– Theo tôi, nên đưa ra ngoài, đồng chí ạ.
– Nhưng mà ổ bụng sạch. Trưởng ban thử coi xem nhé!
Hùng kéo banh Farabeuf, ổ bụng mở ra. Bác sĩ Dụ không nhìn ổ bụng. Anh nhìn thẳng vào bác sĩ Hùng. Hùng ngẩng đầu lên. Bác sĩ Dụ nói chắc nịch:
– Nên đưa ra ngoài, theo kinh điển. Sách đấy!
Bác sĩ Hùng dừng tay kim.
Sắc diện gan lỳ chìm ẩn. Nổi trên gương mặt căng đầy tự tin. Trong đầu hiển hiện bài học sách vở kinh điển, in trên những trang giấy ố vàng. Anh tôn kính, lật từng trang đậm nét lời chỉ dạy bày ra khúc triết, mạch lạc như thể châm ngôn.
Lật vài trang nữa. Những trang giấy còn trắng nguyên màu bằng chữ viết vội vàng dấu ấn chiến tranh. Câu chữ ngắn, gọn như một kinh nghiệm sơ kết mới chỉ bằng từ “tóm lại”. Song là dấu ấn của anh, nét viết của anh, moi từ tư duy để lấy nằm lòng. Bùng nhùng trong anh ý muốn, có một cuộc thảo luận, phân tích, đúc rút kinh nghiệm về việc làm thành công hay thất bại trong hoàn cảnh chiến tranh, đang còn nằm ngoài sách vở.
Khi đẩy được ý nghĩ viển vông ra thì con tim anh trỗi dậy thình thịch, thình thịch thúc giục bàn tay kiên định trước giây phút không thể kéo dài. Bác sĩ Nguyễn Hùng đưa ra ý kiến:
– Với kinh nghiệm nhỏ nhoi, nhưng bằng lương tâm nghề nghiệp tôi quyết định khâu kín.
Lời thật thà đã chạm lòng tự ái. Bác sĩ Dụ gợi ý nửa châm ngôn:
– Trong khoa học, không lấy nhiệt tình thay kiến thức vì đó là phá …
Bác sĩ Hùng tỏ rõ nóng lạnh:
– Kính thưa bác sĩ trưởng ban. Tôi hiểu! Được phân công phẫu thuật chính, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm trước lương tâm!
Có lẽ Hùng hơi lạm dụng ngôn từ. Từ “lương tâm” như mũi tên, một lần nữa bắn vào lòng tự ái. Bác sĩ Dụ tháo găng, tránh một trách nhiệm liên quan. Anh quay ngang người và nói một câu động viên nhắc nhở:
– Bác sĩ Hùng ghi nhớ trách nhiệm của mình. Và bình tĩnh thực hiện kỹ thuật đúng với lương tâm nghề nghiệp!
Cũng rất may. Bác sĩ trưởng ban chỉ giữ trách nhiệm phụ mổ số hai và như một người quan sát. Nên dù anh có tháo găng, công việc không tăng lên khi mọi khâu kỹ thuật cơ bản đã được thực hiện. Lúc này, Hùng thấy lòng tự tin được tăng cường. Anh bình tĩnh lạ lùng. Những mũi kim theo đúng ý định. Đường may đẹp như một hình mẫu. Bỏ chiếc kìm cặp kim. Anh thắt mũi chỉ cuối cùng. Nhìn lại đường khâu thành bụng lượt nữa, thấy hài lòng. Bước tới chậu rửa tay, chân nhấn bàn đạp cho xà phòng chảy xuống. Một cảm giác từ nước xối vào bỏng rát bàn tay nhợt nhạt. Lại tự nhiên có dòng nước lạnh buốt cắt thịt chạy dọc sống lưng. Mồ hôi toát ra lấm tấm. Anh ngồi vội xuống ụ đất nơi vẫn đặt chiếc Dinamo phát sáng mọi lần. Y sĩ phụ mổ vội chạy lại:
– Bác sĩ Hùng làm sao vậy?
– Không sao đâu ! – Giọng Hùng hời hợt, chậm.
Đồng đội trong hầm mổ xúm lại. Hùng cũng đang tỉnh lại. Chứng tỏ mình vẫn khỏe anh đứng dậy, chầm chậm tới vòi nước lại tiếp tục rửa .
Ra khỏi hầm mổ, ánh sáng trời dọi thẳng vào mắt Hùng. Anh nheo mắt. Dừng, dụi mắt. Rồi lững thững về lán trực. Không thấy một ai. Anh lại lững thững về hầm bác sĩ Dụ. Hùng muốn tìm tới Dụ để xin lỗi lời nói lúc phẫu thuật đêm qua. Đứng trước cửa hầm, Hùng lắng nghe tiếng động. Chỉ có tiếng máy bay OV10 vo vo khó chịu trên đầu và tiếng ù ù của máy bay phản lực phía xa xa. Anh mạnh dạn bước xuống cửa hầm. Nhòm vào trong hầm tối mịt. Nghe có tiếng thở nhè nhẹ vọng ra. Căng mắt nhìn. Hình hài Dụ dán xuống sàn nền hầm trong giấc ngủ ngon lành. Thương bác sĩ trưởng ban quá! Bác sĩ là người tận tụy. Tuy tuổi không còn trẻ nữa, nhưng với thương binh, bác luôn hết lòng. Bác sĩ Dụ là người rất trung thành với kỹ thuật đã từng coi là kinh điển. Với bác có lúc như hơi bảo thủ. Nhưng thông thường kết quả đạt chắc chắn. Tuy nhiên đi được tới kết quả, đôi khi phép giải cho cuộc hành trình phải dài hơi, tốn sức. Mà việc bớt được những tổn thương cho thương binh đáng ra là điều có thể. Đêm qua bác sĩ đã đứng hàng giờ dưới hầm. Lại mệt mỏi thêm vì “mũi tên vô tình” rớt phải. Thật ân hận. Sự thấm mệt, tất cả như dồn lại lúc này. “ Lẽ nào ta lại phá vỡ chút thời gian hiếm hoi giành cho đồng đội? ”
Nguyễn Hùng rón rén quay ra với sắc dạng nặng nề tội lỗi. Qua lối rẽ về lán hậu phẫu, anh gặp Hồng Vinh tay đang cầm nắm rau rừng. Vinh hồ hởi:
– Anh! Anh mệt lắm phải không?
– Em à!? Anh không mệt đâu. Em đi đâu giờ này?
– Trưa rồi anh. Em tranh thủ kiếm nắm rau. Ghé anh một chút.
Hùng nhìn vào nắm rau rừng trong tay Vinh, cố nhoẻn cười:
– Ôi rau thiếu nhi trông tươi non quá!
Hiển hiện trên gương mặt Hồng Vinh sự lo lắng:
– Anh à. Định đưa sang để anh ăn trưa cho đỡ xót lòng. Mà sao sắc diện anh nhợt nhạt thế kia?
– Không sao đâu em! Suốt đêm qua ở phòng mổ, chưa được ngủ, nó thế. Sau giấc trưa nay, nước da sẽ bình thường lại ngay thôi em.
Hùng bước lại. Vinh tựa đầu vào ngực Hùng, bẽn lẽn.
– Anh Hùng!
– Em?
– Em thương anh lắm mà chẳng biết làm chi gánh đỡ cho anh!
– Em yêu. Cám ơn em nhiều lắm! Mỗi lần làm việc mệt mỏi, chỉ cần nghĩ tới em, anh khỏe lên nhiều. Em đến như trao niềm tin và sức mạnh. Chỉ thế, cũng đủ vượt mọi khó khăn cản trở để tới được tình yêu!
– Em cũng thế. Được yêu anh, em đắm đuối trong nỗi tự hào. Mơn man trong niềm hy vọng. Xua đi thù oán giận hờn. Tiêu tan nhọc nhằn và thúc đẩy em về hạnh phúc. Lúc ấy em như lông hồng. Nghĩ về ngày mai ta có nhau, sẽ có tất cả. Tình yêu anh hơn mọi giá trên đời!
Và nụ hôn Hùng giành cho Vinh. Chỉ một thôi song là tất cả tin yêu. Mỗi người trở về công việc. Thời chiến, hầu như không có thời giờ ngơi nghỉ. Được một quãng, Vinh vội vã quay lại, bước nhanh theo Hùng:
– Anh! Cứ đến gần anh, em quên đi tất cả. Xa rồi mới nhớ lại lời muốn nói mà chẳng nhớ ra. Em đưa anh cái này mà quên mất.
– Gì thế hả em?
– Hôm đi, ba giành cho em đó. Ba thương con gái ba lúc hành quân mệt mỏi. Nay không dùng đến, em giành lại cho anh.
Hùng sờ nắn lộ ra một cục sâm Cao Ly, to bằng ngón tay út. Hùng ngại ngùng:
– Ôi cám ơn em! Nhưng mà ….
– Không nhưng chi cả. Chỉ khi anh dùng em mới có được niềm vui!
– Vậy thì phải kèm theo …. Để anh nói nhỏ?
Một nụ hôn vội vàng. Ở phía gần kia, loáng thoáng bóng người. Vinh đỏ mặt.
– Anh chỉ có khôn thôi! Để em về nghe anh?
– Ừ, em về. Cám ơn em!
Hình như cái mũi Vinh có tớn lên:
– Thế là em vui rồi anh ạ!

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh phẫu thuật quân y

Hùng qua lán hậu phẫu. Đọc kết quả theo dõi tình trạng thương bệnh binh. Yên lòng. Anh sang khu C thăm hai thương binh hoại thư sinh hơi. Một ca nhẹ đã cắt cụt, đang nhỏ giọt vết thương. Còn một ca quá nặng, mùi thối thịt da xông lên nồng nặc. Thương binh bị thương vào ngón tay. Từ tuyến sơ cứu, băng bịt chặt. Lâu ngày không được thay rửa vết thương. Hùng nắn dọc cánh tay sưng phù, xôm xốp. Âm thanh òm ọp đã tới mảng ngực thương binh. Hùng buồn bã một nỗi niềm bất lực. Đau từ cõi lòng. Đồng đội, miếng mồi đang bị co kéo, giằng xé trong nanh vuốt tử thần. Hùng đã báo cáo Viện trưởng và bàn với Trưởng ban, giành lượng kháng sinh tốt nhất khả dĩ ở đây để cứu bằng được con bệnh. Những vết rạch cuối cùng quyết đánh tận sào huyệt kẻ thù. Con bệnh, boong-ke cố thủ. Nó chẳng hề hấn sứt mẻ. Chiến trường hoại thư bung tỏa. Mùi tử thần đông đặc ô uế xông ra. Niềm thương mến dành cho đồng đội, cho con người. Song phản xạ tự vệ sinh vật trỗi dậy, không thể không bịt mũi khi nôn oẹ trào ra. Tiếng thương binh gào thét rống lên não nùng khản đạc cả khu rừng.
Thuốc giảm đau tới liều tối đa cũng không còn tác dụng. Đồng đội đến với người bệnh, lắng dồn những chia sẻ chân tình nhất. Dù vậy, đớn đau trong xác thịt này vẫn không bớt được là bao.
Âm vực tiếng kêu thấp dần, bé lại. Đó là tiếng kêu của sự cùng cực con người mà phần thắng đang nghiêng về phía tử thần. Ngàn chiếc kim sắc nhọn đang xoáy vào nỗi xa xót con tim Bác sĩ Nguyễn Hùng bé nhỏ.

Dưới tán lá rừng, ban ngày dường như được thu hẹp lại. Hồng Vinh sắp xếp cá nhân gọn gàng vào lúc nhá nhem. Cô cầm chiếc khăn phô-la ca-rô đỏ trong tay, bước nhanh về phía góc rừng có đồng chí thương binh hoại thư đang kêu gào, nằm đó. Từ khi gần Hùng, cô tiếp xúc quen dần với đớn đau, tật bệnh, mạnh dan hơn nhiều.
Vinh giơ tay vẫy chào đồng chí thương binh. Có lẽ cô đã làm anh xao động, mỏi mong. Đến thăm, có khi cô ngồi với thương binh hàng giờ. Nghe kể về gia đình, về ước mơ. Ngày mai hết giặc, anh sẽ trở về học nữa. Sẽ thành kỹ sư địa chất, thăm dò, khám phá tài nguyên, khai thác làm giàu cho đất nước, nhất là những vùng đất anh đã bước qua. Anh kể, chưa yêu một cô gái nào. Mới chỉ dám nghĩ tới một cô gái trẻ. Nhưng đùng một cái, cô ấy đi lấy chồng. Lúc ấy, Vinh thấy mắt anh, chùng lại, tiếc nuối. Nước mắt cô cũng thấm vành mi.
– Thương quá, anh!
Đồng chí thương binh hoại thư run rẩy nắm tay Vinh bằng bàn tay xương xẩu còn lại. Nhưng lời anh thẳng thắn:
– Em thương anh hay thương hại?
Hồng Vinh dịu lòng khẳng định:
– Thương anh! Anh xứng để được thương mà!
Hồng Vinh đã rút bàn tay ra. Tuy cô không muốn người đang nằm trên lưỡi hái tử thần thất vọng. Cái chết tới hơn chín phần rồi mà cái đau tàn nhẫn vẫn chẳng buông tha. Vinh muốn đưa lại cho anh một tia hy vọng dù chỉ mong manh. Hy vọng có thể không đẩy lùi cái chết. Song có thể làm giảm cái đau, cần thiết nhất cho anh lúc này, cho phần đời còn lại. Thế là Vinh đưa tay đặt lại trong lòng tay anh. Anh mân mê và nắm chặt. Gương mặt hồng hào như trẻ lại. Anh nhoẻn nụ cười sung sướng.
– Quê anh ở Nam Hà, một vùng chiêm trũng. Sau này hết chiến tranh, mời em đến quê anh nhé?
– Nhất định em sẽ đến!
– Em đến thăm mẹ cho anh. Mẹ một đời tần tảo. Luôn luôn mong có người con dâu, mà anh thì bất lực.
Đắn đo, Hồng Vinh muốn nói lời an ủi. Cô không muốn lời nói dối ngọt ngào. Song nhìn cái đau tàn nhẫn thế kia, không thể cầm lòng. Cô muốn làm cái gì dù nhỏ, cốt để chia sẻ cái đau giằng xé ấy.
– Nếu một ngày, em về giúp mẹ, anh có vui không?
– Vui. Cám ơn nhiều lắm.
– Em sẽ đến! Nhất định em sẽ đến mà anh!
– Vậy nếu một ngày kia, dù có gửi nắm tro tàn xa nơi chôn rau cắt rốn, anh cũng yên lòng!
– Đừng … anh …. Anh sẽ trở về …
Câu nói của anh như lời trăn trối. Vinh sợ. Cô sợ dưới cõi âm, anh sẽ nhận ra sự thật, nhận ra ý tứ dối lòng.
– Không thề. Nhưng là lời hứa. Anh cứ an tâm.
– Anh-an-tâm-mà…. Rét….re-ét..lắ-m…
Cơ thể anh rung lên. Răng đánh cầm cập. Trán nóng như hòn lửa rừng rực. Tiếng phều phào:
– Rét….re-ét..lắ-m…
Vinh đắp hết chăn, bạt, võng lên người anh. Người vẫn rung lên. So vóc dáng lúc mới nhập viện, cơ thể anh teo tọp hẳn đi. Mắt trũng sâu, trắng dã. Gò má gồ cao. Hàm răng hô ra. Tóc bơ phờ tươm tướp. Cuộc chiến giằng xéo của tử thần làm biến đổi nhanh đến vậy.
Hồng Vinh rất ít khi khóc. Gần anh, nước mắt cô cứ trào ra. Ngày nào cô cũng giành được một lần đến. Chỉ cách mấy tiếng đồng hồ, nhìn đã thấy sự khác lạ, khó thể cầm lòng. Vinh giấu diếm niềm thương cảm, không muốn để anh biết. Nghĩa là anh không phải thêm một nỗi cô đơn.
Vinh nghĩ, cô đến thăm nom, chăm sóc anh còn vì Hùng nữa. Từ ngày bác sĩ Hùng xử lý thành công ca hoại thư sinh hơi đầu tiên, đã trở thành “chuyên gia”. Các ca hoại thư sinh hơi, kể cả nghi ngờ đều giao cho Hùng tất tật. Anh được toàn quyền y lệnh cho việc chăm sóc tối đa. Nhưng với ca này, anh bị thất bại hoàn toàn. Vinh chia sẻ với Hùng nỗi buồn đau chiến bại.
– Anh! Việc nặng gì em có thể gánh đỡ. Mà chuyện này em chẳng biết làm gì.
Hùng chậm rãi với gương mặt buồn bất lực:
– Anh muốn kéo dài sự sống cho đồng đội dù chỉ một ngày. Vật lộn, kéo co với tử thần. Thuốc men tuy không nhiều, vẫn giành ưu tiên tối đa. Phải nhìn thân xác đồng đội trôi về cái chết. Xót xa lắm…
– Em muốn vì anh, vì cả tình người, em sẽ sẵn lòng chia sẻ!
– Mỗi lời động viên là viên tăng lực. Dù không đành lòng nói dối, để giành lại cho đồng đội chút bình yên, anh vẫn cố làm. Em có thể làm “chính trị viên” giúp anh được không?
– Vì tình yêu, em sẽ hết lòng anh ạ!
Không chút nản lòng, Vinh vì tình yêu và cả vì nghĩa lớn. Cô giành thời gian nghỉ ngơi cho bát canh chua bằng lá rau rừng cô nấu. Cô dịu lòng nhìn người thương binh ấy khen ngon. Miếng ngon không chỉ là “thức ăn lạ miệng” cả vì lòng ngưỡng mộ, trước cảm tình ưu ái của Vinh. Mỗi lúc như vậy, thương binh bớt tiếng rên đau. Khi mà thuốc không còn là mục đích trả lại sức sống. khẩu phần không đủ bù đắp cho anh, từng giờ, thịt da mất mát.
Hồng Vinh quàng chiếc khăn phô-la vào cổ thương binh. Anh lấy bàn tay yếu ớt định cởi ra đưa lại. Lời anh chậm rời rạc cách hồi với làn mi ướt lệ:
– Em-giữ-lấy. Anh-dùng-phí-lắm.
– Không, anh. Đây là tình cảm của em.
– Anh-biết-thế-được-rồi. Anh-rất-thương….
– Em cũng biết thế mà!
– Anh-nắm-tay-em…chút-hơi-ấm…được…không?
– Được mà…
Anh gắng gượng, mỉm cười:
– …người-con-gái-đầu-tiên…cầm-tay…
– Vậy để em xoa cho anh ngủ nhé?
– Không-cần-ngủ. Cầm-tay-em…người-con-gái…anh… thương…
Bàn tay Vinh nhẹ nhàng đặt lên ngực anh. Gắng sức bình sinh, anh lấy bàn tay lành còn lại, nâng lên. Đọc được ý, cô nhẹ nhàng làm theo bàn tay anh hướng dẫn. Ngón tay mềm mượt của Vinh đã tới môi anh. Cô cứ để vậy cho lòng anh dịu lại.
– Chưa-một-lần-yêu… nó… thế-nào?
– Nhất định anh sẽ được yêu. Gắng khoẻ lên anh nhé.
Anh cười. Nụ cười bị méo xệch, rộng mở, thật lòng:
– Người-con-gái-ấy…
– Người con gái ấy sẽ rất yêu anh, anh ạ.
Anh cố gắng trong tình yêu. Tưởng tượng về một cô gái… một tình yêu vừa chớm chạm:
.- Không-rõ-người-ấy….nụ – hôn – đầu – đẹp…không?
– Không rõ nữa. Nhưng hẳn là rất đẹp.
Tiếng anh thở dài nhẹ tắt:
– Bao-giờ …đến-với… anh…?
Và tiếng Hồng Vinh cũng nhẹ trong gió thoảng:
– Anh muốn thế à?
– Tiếc…thôi… – Giọng anh đã thều thào.
– Không. Anh! Nó..đến…với…anh!
Hồng Vinh định cúi xuống…. Nhưng lòng trĩu lại, níu kéo. Cô nghĩ đến Hùng. “Như thế là trái với đạo lý, là phản bội tình yêu?!”. “Không! Không!”. Vinh nhìn người thương binh không tiếng rên la. Hình như đang cảm nhận bồng bềnh nụ hôn đầy sức lực. Lời Hùng văng vẳng “…Dù không đành lòng nói dối, nhưng giành một chút bình yên…”. Ôi! nghĩa cả từ cõi lòng chân thiện. Rất yêu và vì Hùng, Hùng ạ. Vinh cúi ghé sát má thương binh. Làn hơi lạnh toát từ da thịt phả ra…Vinh sợ.
Hồng Vinh giật thót, quay người. Chân rảo bước định chạy thì chạm phải Hùng. Hùng đứng ngay sau từ lúc nào, cô không hề biết. Tâm khảm rối bời. Vinh không phân định được mình đang phản bội hay nhân ái, tình người? Cô gục đầu vào ngực Hùng, oà khóc. Tiếng nức nở làm rung lồng ngực Hùng. Nước mắt nhòa thấm lần vải áo, nóng ấm da. Vinh trọn trong vòng tay Hùng.
Làn gió se se qua kẽ lá rừng dày sau cơn mưa thấm lạnh, thoảng qua mặt Hồng Vinh. Rồi một làn hơi nóng bỏng từ lồng ngực Hùng toả ra. Cô nhận được làn hơi ấm tràn lên bên má. Vinh nũng nịu:
– Anh đến…làm em sợ.
– Anh vừa đến thôi mà!
– Mà anh chẳng nói một lời?
– Để cho niềm hy vọng sống mãi trong tình cảm đồng đội của mình. Anh không muốn phá vỡ niềm hy vọng ấy.
– Anh ạ, từ bữa em tới, thấy cái đau của đồng chí như dịu đi.
– Vậy là em đã làm được điều mong ước, giảm đi cái đau mà người thày thuốc không làm được.
– Cám ơn anh. Rất yêu anh, Hùng ạ.
– Anh phải cảm ơn em, đã cho ta tình người rất đẹp.
Hồng Vinh ngước nhìn Hùng chia sẻ:
– Nhưng em chẳng giúp được chi cả.
– Thế là em đã làm thay anh rồi đó.
Lại luồng gió gấp gáp thổi qua. Làn tử khí thối rữa lan thoảng vào mũi hai người. Không có lời. Hai ánh mắt chạm nhau. Hướng về phía đồng chí thương binh hoại thư sinh hơi đang nằm đó.
– Ta lại thăm một chút đi.
Linh cảm làm Hồng Vinh hốt hoảng:
– Con mắt anh ấy thế nào ấy, anh kìa?
Bằng cái nhìn nghề nghiệp và con tim của người thầy thuốc, Hùng đặt ống nghe lên ngực thương binh. Cố gắng tập trung tìm về tiếng gọi xa vời dù bẫng nhẹ. Im lặng. Không còn nghe thấy tiếng của sinh lực. Đôi bàn tay Hùng thuần thục đặt lên vòm ngực teo tọp của người đồng đội, cố moi tìm sự sống nhỏ nhoi lẩn khuất. Im lặng. Cái lạnh giá lấn chìm vào lòng tay người thầy thuốc, trương biển báo con tàu vụt chạy đã xa.
Sự sống thương binh không còn trở lại. Anh vuốt mắt người đồng chí đi vào giấc ngủ ngàn thu.
Đã biết trước, nhưng Vinh vẫn không kìm nổi tiếng nấc trong lòng. Cô nhìn lần cuối con người đầy kiêu hãnh, vinh quang nằm đó. Trên gương mặt nhợt nhạt rất thanh thản vẫn giữ một hy vọng sống đem theo. Chiếc khăn phô-la ca-rô quàng trên cổ. Màu đỏ kia ghi lại một tấm lòng…
Hùng nói với Hồng Vinh trong niềm đau thương tiếc:
– Người đồng đội đi rồi. Em giúp, báo ngay cho anh Thơi làm thủ tục cuối cùng.
Chính trị viên Thơi cùng tổ mai táng đến. Thơi định lấy tay người chết dí lên đầu anh như mọi lần. Nhưng nghĩ sao đó lại thôi. Chiếc biển báo treo lên:
“Khu vực đang khử trùng, không vào ”
Một vạt rừng vắng lạnh. Cây rừng vẫn đứng thẳng nghiêm trang. Tán lá phất phơ che đậy, buông ra bóng mát chân tình. Vài chiếc lá rơi nghiêng về cội. Nó chứng kiến nỗi đau thương, mất mát đi qua. Hình như nó cũng cố dịu lại, tìm về nhỏ nhoi hơi hướm thanh bình trong lòng chiến tranh phũ phàng sôi động.
Máu đỏ tan vào trong lòng đất, xanh lại sự sống, xanh lên lá cây rừng, xanh lên màu xanh Tổ Quốc.
Ở đó tình yêu đang nảy nở?!
.                                            Tố Hoài

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh phẫu thuật quân y

BÌNH LUẬN