Tố Hoài – NU HÔN ĐẦU VỤNG TRỘM – Ch.10. t/thuyết Hoàng hôn dát đỏ

0
1010

 

11NU HÔN ĐẦU VỤNG TRỘM

Trích chương 10, tiểu thuyết HOÀNG HÔN DÁT ĐỎ
viết về mặt trận phía sau , một đơn vị quân y, Binh
đoàn 70 (B70), phá cuộc hành quân LAM SƠN 719
của địch ở Mặt trận Đường 9- Nam Lào năm 1971.

Sau thất thủ thành cổ, địch bắn phá điên cuồng khốc liệt áp chế vùng ngoại vi Cam Lộ, Đông Hà, Triệu Phong… Không đạt được mục đích, Nixon phải tăng cường khống chế việc tiếp tế từ miền Bắc. Chúng thả thuỷ lôi phong toả cảng Hải Phòng, Hòn Gai, Cẩm Phả, Vinh, Đồng Hới… và trên các cửa sông.
Chiến tranh đang chuyển sang Mỹ hoá bằng máy bay và hạm pháo. Mảnh pháo lớn cưa đứt chân, đứt tay. Những mảnh nhỏ li ti mới thật đáng sợ. Nó găm vào người. Lẩn trong da thịt. Phá vỡ gan, ruột, con người. Gây nhiều vết thương một lúc. Quân y viện đã phải triển khai thêm bàn mổ cấp cứu. Tận dụng hết khả năng ngoại khoa hiện có. Bác sĩ Hùng xử lý bốn ca trong đêm. Sức khỏe thấm mệt. Y tá Tuần hỏi anh:
– Báo cáo bác sĩ Hùng. Ca cụt chân và nghi chảy máu trong, đã cấp cứu qua cơn nguy kịch. Nhưng huyết áp lên được một chút, lại xuống bất thường. Xin ý kiến.
Hùng xuống lán cấp cứu thăm ngay. Anh quyết định đưa thương binh vào hầm mổ.
Rạch bụng ra, một ổ máu tràn trong bụng. Màu máu tươi, ấm sạch. Hùng phát hiện ra vết thương lách đang chảy máu. Anh lấy pince kẹp lại. Tiếp tục kiểm tra loại trừ vết thương tạng rỗng…
Y tá Minh phấn khởi thông báo:
– Huyết áp lên rồi!
Y sĩ Tiêu, phụ phẫu, hỏi trong niềm vui tin tưởng.
– Bao nhiêu?
Minh trả lời:
– Một trăm trên sáu mươi. Nhưng dịch truyền sắp hết mất rồi.
Bác sĩ Hùng nói:
– Lấy từ cơ số dự trữ.
Giọng Minh tiếc nuối:
– Báo cáo đã lấy chai cuối cùng.
Hùng ngao ngán trong bối rối tơ vò. Đột nhiên anh giật giọng:
– Đồng chí Tiêu – Hùng chỉ vào ổ bụng thương binh – Lấy máu bơm trả lại.
Y sĩ Tiêu bơm hút máu trong ổ bụng thương binh. Tiêm trả lại cơ thể, hết bơm này đến bơm khác.
Bỗng Minh reo:
– Hay quá! Giữ được huyết áp rồi!
Hùng ngẩng lên, nói:
– Tiếp tục chống dị ứng, chống choáng ngay. Điều chỉnh nhỏ giọt chậm.
Y tá Minh thực hiện y lệnh. Hùng đóng kín ổ bụng cho thương binh.
Tiếng quay Dinamo thắp sáng phòng mổ vẫn đều đều. Tử thần đã thoái lui. Song không có nghĩa là không trở lại. Vết thương cẳng chân chưa được xử lý. Một nửa dưới cẳng chân thương binh bị dập nát tươm tướp ống tre dập. Phần dưới garrot không được máu nuôi dưỡng, tím ngắt. Mùi ê-te, cồn, máu, hơi thở…toả ra dồn nén nghèn nghẹt trong căn hầm chưa tới hai chục khối vuông.
Hùng ra y lệnh :
– Kiểm tra lại tình trạng toàn thân.
– Báo cáo. Huyết áp trăm linh năm trên bảy mươi. Ổn định. Mạch một trăm, nẩy nhẹ. Vẫn giữ trợ hô hấp.
Bác sĩ Hùng ra hiệu dọi đèn vào vết thương chân để anh tiếp tục phẫu thuật. Dụng cụ cắt cụt xương chân đã được y tá Tuần chuẩn bị sẵn.
Kiểm tra các khâu kỹ thuật xong, Hùng nới garrot và thắt lại chặt chẽ. Cầm chắc con dao mổ sắc bóng trong tay, anh khoanh tròn quanh cẳng chân. Phần thịt bị nén chặt dưới garrot đùn đỏ cong màu máu. Dự, chiến sĩ gái đang quay Dinamo, sợ hãi ngoảnh mặt đi. Bàn tay Dự vẫn cầm cán quay nhưng yếu dần. Một tia máu động mạch cẳng chân thương binh cố vọt ra. Hùng tìm và ra hiệu cho Tiêu cầm pince kẹp lại.
Chiếc kìm cặp kim khâu trong tay Hùng đang dò điểm đưa mũi kim thích hợp thì ngọn đèn mờ lụi.
Hùng lo lắng trước thách đố thành công. Lúng túng. Anh quay nhìn. Đập vào mắt anh là đôi bàn tay quay Dinamo khô cứng bất động. Nỗi bực dọc bùng lên. Anh lấy chân đá vào mông Dự. Tiếng kêu đánh bộp. Mũi giày chạm phải ghế ngồi. Dự giật mình quay lại. Tủi thân. Hai hàng lệ chứa chan. Minh chạy lại chộp lấy tay quay, cùng quay với Dự. Ngọn đèn sáng lên.
Không gian hầm mổ chùng lại. Vẻ nghiêm trang đến mức nặng nề. Chỉ còn tiếng cưa sồn sột cọ vào xương phát ra đều đều. Tiêu nhìn đường cưa của Hùng hình như đã mỏi, ra hiệu trao cưa lại cho Tiêu.
Kết thúc cuộc phẫu vào lúc trời vừa sáng.
Hùng ra khỏi hầm đi về phía bờ suối nhỏ đổ vào sông Cam Lộ. Dự đang lúi cúi rửa ở đó. Hùng tìm Dự để xin lỗi hành động khiếm nhã vừa qua, anh đang vô cùng hối hận. Bỗng mắt Hùng hoa lên. Trời đất quay cuồng. Cảm thấy người bủn rủn, Hùng cố sức chống lại tư thế mất vững. Không thể cưỡng nổi. Hùng ngã gục đầu xuống sát mép nước bờ suối đầy sỏi đá. Dự nhìn thấy, kêu toáng. Cô vội chạy lại vực Hùng dậy. Miệng gọi, anh Hùng, anh Hùng. Rồi Dự hét to :
– Các đồng chí ơi, cấp cứu. Anh Hùng xỉu ở bờ suối đây này!
Không có tiếng trả lời. Dự ôm đầu Hùng trong lòng, lay lay. Dầu Hùng ngoẻo đi, ngoẻo lại, rũ mềm. Nước mắt Dự chảy cả xuống Hùng. Đồng đội chạy đến, xúm xít vây quanh. Người sờ chân, nắn tay bắt mạch. Người giật tóc mai, bấm huyệt. Một lúc lâu, mắt hé mở, Hùng ngơ ngác, chậm rãi:
– Tôi làm sao thế này, các đồng chí?
Đồng đội đang hoan hỉ thở phào thì tiếng đạn từ hạm pháo Mỹ rẹt xéo trên đầu. Tiếng nổ từng tiếng đinh tai. Mặt rừng rung giật. Đất đá lộp bộp, rào rào. Người nằm rạp. Khoảng vài chục quả pháo chiu, xéo nổ dứt hồi thì Hùng cũng vừa tỉnh. Hùng bảo:
– Các đồng chí đi xem lán trại thương bệnh binh ra sao. Có tổn thương gì không?
Tuần ghé sát vào tai Hùng:
– Anh yên tâm. Các đồng chí mình đang chạy đi kiểm tra đó. Tôi đưa anh về hầm.
Tuần dìu được tới hầm nghỉ của Hùng thì Hồng Vinh tới. Nước mắt cô không biết đã chảy từ bao giờ mà con mắt đã đỏ hoe. Trên vành mi có giọt nước mắt còn chưa khô hẳn. Vinh xáp lại bên Hùng:
– Anh sao rồi?
Hùng cố lấy giọng khỏe khoắn trả lời:
– Không sao đâu em!
Vinh không khỏi lo nên hỏi dồn dập :
– Đầu có va chạm vào đâu không? Có sây xát chỗ nào không?
Hồng Vinh ghé sát vào Hùng tìm vệt sây xát nhỏ. Tay vạch vòi kẽ tóc chân tơ moi mảnh bom thù giấu mặt. Miệng hỏi từng nơi nghi ngờ:
– Chỗ này có đau không anh?
– Không.
Hồng Vinh phát hiện trên đầu Hùng một nốt bầm nổi trên mặt da. Cô lấy tay nắn khẽ :
– Vậy chỗ này có đau không?
– Không.
– Chỗ nào anh cũng “không đau”. Không được giấu em đâu nhé? Em không thích thế!
Hùng cười mỉm. Giấu cái lỳ vào vẻ khỏe rồi:
– Chắc va phải sỏi. Đau tí chút. Không dối em đâu. Thật đấy!
– Vậy chỗ nào nữa? Mình mẩy? Chân tay?
– Hết đau rồi. Chỉ hơi mệt tí thôi mà!
Hồng Vinh phát hiện chân Hùng bê bết đất. Đêm qua anh đứng trên lớp bùn lỏng ngập mắt cá chân trong hầm mổ. Cô lấy chậu múc nước rửa chân cho anh. Hùng ngượng nghịu:
– Thôi, để anh rửa. Anh rửa được mà.
– Không. Anh đang là bệnh nhân. Y lệnh đấy.
Ngoài cửa hầm có tiếng xôn xao ngồn ngột một nỗi đau:
– Tiêu bị đạn pháo chết rồi!
Hùng bật dậy. Giọng hốt hoảng:
– Ai? Tiêu chết? Thật thế à?
Hùng gục xuống. Hiểu chiến tranh. Anh tin đó là sự thật. Vinh lấy tay gạt nước mắt. Nỗi đau thương bao trùm không chỉ hai người. Hùng buồn bã. Giọng trầm lại, lạc hẳn đi. Anh kể lể:
– Suốt đêm qua, Tiêu phụ mổ bốn ca liền. Không kịp ăn uống gì. Sáng ra nó đói run cả chân tay… Tiêu bảo về làm ngụm sữa., anh coi hậu phẫu giúp em, một tí, em sang ngay. Thế mà bây giờ, Tiêu ơi…
Hồng Vinh nói trong nước mắt:
– Anh nằm xuống đi. Em hiểu ra rồi. Đêm qua các anh nhịn đói suốt đêm phải không?
– Ừ. Không có hạt nào vào bụng. Mà bận việc quá. Quên mất.
Vinh tay làm, miệng nói:
– Để em pha ít sữa.
Có lẽ cả mệt, cả buồn, Hùng từ chối:
– Không. Anh không muốn ăn gì cả. Chỉ khát thôi.
Vinh rót ly nước nguội, ngần ngừ:
– Khát suốt đêm rồi. Anh chờ thêm chút xíu nữa. Uống sữa rồi hãy uống nước.
– Để anh uống nước.
Giọng Hồng Vinh âu yếm:
– Anh nỡ từ chối em sao?
– Cho anh một ngụm thôi vậy!
Hồng Vinh vui vẻ, kỳ hẹn:
– Chỉ một ngụm đỡ khát. Rồi uống sau đấy nhé?
Cô đưa ly nước vào miệng Hùng. Anh gật một cái hết quá nửa ly. Vinh vội kéo ly nước ra, nhăn nhó, nũng nịu:
– Em bị thua rồi. Em không đồng ý thế đâu!
Tuần trở về chỗ Hùng. Mọi hôm Tuần “ tếu” là thế mà hôm nay nét buồn đượm căng trên gương mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười:
– Tiêu cầm ly sữa bột, loay hoay mãi vì không có nước nóng để pha. Tiêu ra ngoài lấy nước lã. Pháo xẹt trên đầu. Tiêu chạy vội vào lán để xuống hầm, bị mảnh pháo cắt ngang bụng. Ruột vắt lên cành cây cao. Nửa người xoay ra sau lưng. Sữa tung toé dưới đất. Chắc Tiêu chưa uống được ngụm nào…!?
Gian hầm nhỏ trầm lặng tưởng nhớ về Trần Quang Tiêu. Ngậm ngùi nghĩ về đêm phẫu thuật căng thẳng, Tiêu đã trao đầy đặn sinh lực giành sự sống cho đồng đội. Anh ra đi với cái bụng lép kẹp mà miếng ăn đang ở trong tay đổ nhào dưới đất.
Máu Trần Quang Tiêu thấm vào lòng đất rừng Quảng Trị. Nhuộm thắm thêm màu Tổ Quốc, rần rật đỏ lên trên cuộc đời này!
Vinh vượt lên nỗi đau, gượng gạo đưa sữa cho Hùng:
– Anh, tạm uống chút đi. Rồi em đun nước nóng pha sữa cho ngon. Nước lạnh, sữa vón cục, khó uống.
– Cám ơn em. Được rồi. Để anh sang chỗ Tiêu một lát. Chia tay Tiêu lần cuối.
Vinh khẽ nói:
– Để em đưa anh đi.
– Lát nữa sang thắp hương thôi. Liệm rồi. Để vậy, trông đau lòng lắm. – Tuần tu lên nức nở – Tiêu khoe, vừa viết thư cho bố và bạn gái nó xong. Có người gần nhà sắp ra Bắc. Nó nhăn nhở nói quả quyết, đảm bảo sớm muộn, nhất định sẽ tới được tay. Thế mà, Tiêu ơi…
– Tuần, mất mát nào cũng xót xa. Cái chết nào cũng đau thương, Tuần ạ. Bây giờ, hãy lau nước mắt đi để nhìn cho rõ. Chúng ta hãy nhìn thấu tận nỗi đau này và hãy làm việc tốt vì Tiêu. Đó là hành động trả thù cho Tiêu mà ý anh ấy mong mỏi. Chắc ở dưới suối vàng, anh ấy sẽ hiểu lòng ta. Phù hộ cho may mắn, yên lành. Nào, ta đứng dậy đi tới đó, tưởng niệm, biết ơn!

Cuộc họp các trưởng ban vào buổi chiều, sơ kết đợt triển khai tiếp nhận thương binh ở địa điểm mới, vừa xong. Viện trưởng Đức gọi Nguyễn Hùng ở lại để ông hỏi chuyện. Lời ông nhẹ nhàng như nói với đứa con trai.
– Hùng ạ. Từ dạo về đây, tôi thấy đồng chí là một thanh niên năng nổ, có ý chí phấn đấu vươn lên. Nhất là việc trau dồi chuyên môn, kỹ thuật. Vì vậy, ban chỉ huy đã mạnh dạn giao đồng chí trách nhiệm, nhằm tập dượt, để sau này gánh vác được những nhiệm vụ lớn lao. Đó cũng là trách nhiệm của chúng tôi phải bồi dưỡng thế hệ trẻ. Tuy nhiên, việc tới được đỉnh cao mình muốn chiếm lĩnh, lại tuỳ thuộc vào mỗi cá nhân. Ở họ, ý chí ra sao và năng lực tới đâu. Hùng ạ, tôi hết sức thông cảm với tuổi trẻ. Làm việc hết mình và chơi cũng hết mình. Song mỗi người cần nhìn vào vị trí của mình để xác định vai trò trong mỗi cuộc chơi đó. Tôi nói có đúng không?
– Vâng ạ.
– Vì vậy, tôi trao đổi với Hùng một việc. Có phản ảnh về đồng chí đấy. Tôi cho rằng nó nhỏ. Nhưng khốn nỗi, người ta đánh giá, là người ta nhìn vào những điều đập vào mắt người ta hàng ngày. Chẳng hạn, còn trẻ – Ông nhìn thẳng vào Hùng. Như ông nén lại nụ cười để lấy sự nghiêm chỉnh – Mà để mấy sợi râu lún phún thế kia. Nó ngang ngang thế nào ấy. Đúng không?
Hùng tức khắc vuốt vuốt mấy cái ria mép mọc mất trật tự, không được chăm sóc, cười.
– Vâng ạ.
– Còn việc này nữa – Viện trưởng Đức nhớ ra một chi tiết – Chơi gì mà trưa cũng chơi? Biết tuổi trẻ là thế. Nhưng ảnh hưởng tới người khác, ảnh hưởng tới sức khoẻ là ảnh hưởng chung tới đơn vị thì không lợi chút nào. Đồng chí có thấy vậy không?
– Vâng ạ.
– Vâng ạ là thế nào cơ chứ?
– Thưa, là đúng tinh thần của Viện trưởng!
– Vậy ngày nào Hùng cũng đến hầm của các đồng chí nữ để tán gẫu, họ phải phát ngấy lên mà đề nghị can thiệp thì đồng chí có vâng ạ không?
– Báo cáo Viện trưởng. Cái này không thể vâng ạ được.
– Vậy đồng chí không có khuyết điểm hay là chối bỏ?
– Báo cáo. Tôi chỉ có thể nhận cái gì mình đã làm, còn không thì không thể.
– Nghĩa là, đồng chí không đến hầm chị em nào?
– Có.
Viện trưởng Đức hả hê xác nhận :
– Thế là được rồi!
– Nhưng báo cáo đồng chí, tôi chỉ đến một lần vì công việc – Hùng khẳng định – Đó là hầm đồng chí Vinh. Tôi cũng không biết đồng chí ấy có chán thật không mà phải nhờ lãnh đạo can thiệp?
– Đấy, đấy! Ở chỗ ấy đấy! Theo dư luận tôi nghe được thì đồng chí với… đồng chí Tú Ngọc phải không? Việc này tôi hoàn toàn ủng hộ. Thế mà nay đồng chí lại thuyên chuyển “chuyện của cuộc đời” sang đồng chí Hồng Vinh thì lòng tự ái chỉ dẫn đồng chí ấy phải làm gì là đúng rồi.
Chuyện thành khó hiểu. Hùng thanh minh:
– Báo cáo thủ trưởng. Tôi với đồng chí Tú Ngọc, chỉ là tình đồng đội và cùng là ban Chấp hành chi đoàn thanh niên. Công việc đôi khi phải gặp gỡ chứ thưa… không có gì đâu ạ.
– Vậy đồng chí Hùng này. Tại sao đồng chí Hồng Vinh lại khóc thút thít trong hầm? Ai hỏi cũng không nói. Phải thông cảm cho cô ấy. Những điều tế nhị không thể nói ra. Nhưng cái điều mà đồng chí Vinh phản ứng ấy, các đồng chí ban Dược đều biết. Vấn đề không lớn nhưng là danh dự. Hùng phải nhận ra được mình mà sửa, mà vươn lên. Không ai đánh kẻ chạy lại, Hùng ạ.
– Báo cáo… Về danh dự tôi luôn luôn tôn trọng tình cảm của đồng chí Hồng Vinh. Tôi nghĩ, ở ban Dược, có ai đó đã suy nghĩ về đồng chí ấy như vậy là không đúng sự thực. Có thể vì quá nhạy cảm mà gán cho đồng chí Vinh. Do đó, không thể coi là bảo vệ danh dự. Ngược lại, chính là bôi nhọ một cách tinh vi từ cái nhìn thiếu trong sáng, không thể nói là tế nhị được.
Viện trưởng Đức không cần giữ kẽ nữa. Ông bộc bạch điều ông vẫn còn chưa rõ trong lòng:
– Nhưng đồng chí đang tìm hiểu đồng chí Tú Ngọc cơ mà?
– Vấn đề này tôi nghĩ không nên bàn thêm vì cần một sự tế nhị thật sự. Song qua những gì đã nói, nó chỉ rõ bằng chứng nữa cho thấy giấu sau đó một cái gì mờ ám. Tại sao có sự lồng ghép và sắp xếp tình yêu ở đây như một sự phân phối? Không. Tất cả nó được nguỵ tạo bằng sự việc đã bị thổi phồng từ cái nhìn méo mó, thưa đồng chí Viện trưởng.
– Thổi phồng cái gì và cái gì méo mó?
– Có lẽ vì mục đích gì, ai đó trực tiếp thổi phồng một việc bình thường thành tội lỗi. Làm gì có chuyện trưa nào cũng tán gẫu? Và hai là, đồng chí Vinh có khóc vì bảo vệ danh dự thật không? Áp đặt cho đồng chí điều này thì sự thật bị méo mó đi nhiều. Hãy nhìn vào bản chất đồng chí Vinh. Là một con người ngay thẳng, nhân ái. Không dễ gì có giọt nước mắt vô cớ ở chỗ này?! Ba là, ai đó tung ra nhằm đẩy dư luận về phía đồng chí Tú Ngọc. Tạo bức rào cản. Chia lẻ từng người ra. Gây mối nghi ngờ nhau. Gốc gác của sự mất đoàn kết cũng là ở chỗ này!
Viện trưởng Đức lim dim đôi mắt. Ông nghĩ về bọn trẻ nhiều hơn là sự việc đã xảy ra. Lâu nay, ông chỉ quan tâm đến chuyên môn. Rõ hơn, là đảm bảo cho những vết thương, những cơn sốt rét của thương bệnh binh sao cho chóng khỏi. Ông lãng quên việc quan tâm đến con người. Bởi ông tin mỗi người đã có một suy nghĩ và hành động đúng đắn.
Thanh niên bây giờ chúng hay thật đấy. Tự do tìm hiểu, chuyện trò. Thẳng thắn phê bình, góp ý. Mạnh dạn trao đổi, bàn luận công việc. Chứ cái ngày ông lấy vợ, đất quê ông tự do rồi, mà chuyện dựng vợ gả chồng cứ như gả bán. Mọi mối quan hệ bị quan trọng hoá đến cứng nhắc. Mỗi lời người đứng ở bậc trên như một lời chỉ giáo. Tất cả cái khuôn mẫu cũ kỹ ấy, ai cũng thấy chật chội. Song chẳng ai giám cựa quậy, cởi bỏ nó ra.
Liên hệ với sự việc Hùng, ông nhận ra điều gì đấy mâu thuẫn trong sự phản ảnh của đồng chí Đẳng. Hôm rồi qua thăm Hùng ốm, ông thấy Hồng Vinh lúi húi bón cho Hùng từng thìa cháo rất tình cảm, tha thiết.. Trước hình ảnh đẹp đẽ ấy, ông đã lặng lẽ ngắm nhìn và tế nhị rút lui. Ông rời ngày thăm hỏi vào dịp khác. Bây giờ ông mới ngớ ra, tại sao Tú Ngọc lại không ở đó, cái lúc mà vị trí của cô ấy cần có, nếu giữa hai người có một cái gì chung? Vì vậy, những gì Đẳng nói, cần được thẩm định lại.
Viện trưởng Đức ân hận. Cuộc góp ý cho Hùng như một cuộc “thẩm vấn”. Trong đó các dữ kiện để khai thác đối tượng chưa đủ chín muồi. Các “bằng chứng” không đủ rõ để xác định sự việc có hay không? Nó không cần bàn mà việc cần là giành tự do cho chúng. Ông cảm thấy chính ông bị xúc phạm. Sau những giây phút trầm tư, Đức giật mình nói:
– Đồng chí Hùng này. Tôi cho rằng sự việc không có gì lớn. Cái tốt ở đồng chí vẫn là cơ bản. Nhưng dù sao thì đó vẫn là dư luận. Ít nhất cũng hơn một thông tin tới được tôi. Tuy những bằng cớ còn mơ hồ, thông tin không đủ độ tin cậy, nhưng là dư luận thì không thể bỏ qua. Cần phải chú ý rút kinh nghiệm nghiêm túc. Việc trau dồi, tu dưỡng đạo đức cách mạng mới ngày được nâng cao. Với đồng chí, tôi rất tin tưởng. Sau này rồi đồng chí còn giữ trách nhiệm cao hơn, việc tu dưỡng hôm nay không là thừa. Đồng chí có nhất trí với tôi không?
– Báo cáo Viện trưởng vâng ạ!
– Lại vâng ạ rồi?
Hùng thực hiện đúng quân lệnh:
– Báo cáo đồng chí: Rõ!

,http://img.blogtamsu.vn/2015/10/bo-doi-blogtamsuvn10.jpgCơn mưa hè vừa dứt.
Nguyễn Hùng đi về phía lán trại thương binh. Đất rừng sau cơn mưa nhão nhoẹt. Bám bết vào chân, khó gỡ. Bước chân chậm rãi theo cùng suy nghĩ của anh. Với sự góp ý này có gì quan trọng không nhỉ? Không. Nhưng nó rạch ròi cho anh. Với anh và Hồng Vinh lại là hệ trọng. Đó là tình yêu. Anh đặt tình yêu vào Vinh. Rồi sẽ tiến tới hôn nhân. Nghĩa là “ mình trao gửi trái tim vào em! Người con gái anh đã tìm thấy rồi đấy, Vinh ơi!”.
Hùng bước đi trong bồng bềnh vui sướng, hơn nỗi buồn thường có sau góp ý phê bình. Với Hùng nó như sự thách thức trước tình yêu. Hùng không ngại Mỹ. Mỹ không thuộc kẻ địch tình. Vì Hùng hiểu rõ Vinh. Hồng Vinh của Hùng là con người có ý chí, quyết đoán. Một khi cô đã nhìn ra lối đi tới đích ngắm thì bước đi rất thẳng thắn, dũng cảm, dù có chông gai. Cho nên Hùng có thể chủ quan nhận định đích ngắm đó không phải là ai khác…
Song anh còn trẻ, tự cảm mình chưa có bản lĩnh vững vàng. Trước mỗi tình huống, thường dừng lại để tư duy. Sự việc thấu đáo rồi mới kiên định bước tiếp. Kết quả thu được thường mỹ mãn. Tuy nhiên như thế đôi lần, thời cơ đã vụt khỏi tay. Có những cái anh cho qua đi. Nhưng có việc nào đó lại nuối tiếc thẹn mình. Tuy nhiên mỗi lần như vậy, anh lại tìm ra ở đấy bài học.
Vậy là bài học hôm nay anh đã nhìn ra góc cạnh, lần tìm “nghiệm số thực”, xác định. Nhưng ở phương trình bất định này cả một dãy nghiệm số ngoại lai như những hàng rào gai góc làm anh rối trí. Những con số đúng sai, thật giả xen kẽ khó lòng phân biệt, nếu mình không sáng suốt để rạch ròi tìm ra miền nhiễu ấy. Cái miền đã đẩy anh sang một phía, cô lập, ít nhiều cũng đã làm anh mất ăn mất ngủ. Đến nay anh đã nhận diện tác giả của nó, tựa như người ra đề sai hay, như một đạo diễn vụng về.
Bước chân Hùng tự nhiên dừng lại.
Ý nghĩ anh chuyển hẳn sang Hồng Vinh.
Cơn mưa hè chiều nay là cơn giông đem vòi rồng xối nước trên cánh rừng. Sấm chớp ầm ào. Cành cây nghiêng ngả. Lá rụng ào ào. Hùng xắn quần, vén áo cùng anh em múc nước, dựng lều cho thương bệnh binh. Nhưng đầu Hùng luôn mang nỗi nhớ về Vinh. Ngay từ lúc ra khỏi hầm Viện trưởng, lòng anh đã rộn ràng một niềm yêu Hồng Vinh đến cùng cực. Bùng lên quyết tâm, ngự trị trong lòng ý nghĩ chiếm lĩnh và tư hữu hoá tình yêu.
Cuộn tròn trong tay anh tấm vải nhựa màu xanh, chăm chắm bước về phía hầm mình. Anh đứng sững lại trước Hồng Vinh. Cô đang chờ anh ở đó. Bộ đồ ngắn tay màu mỡ gà với đường viền tà màu lơ nền nã, toát nên sức sống căng đầy. Nhưng không giấu được đôi môi tím lạnh vì cô vừa vật lộn với gió, mưa. Tim Hùng thình thịch. Anh chỉ thốt ra được một tiếng hổn hển:
– Em!
– Em ngóng anh vừa nãy dưới mưa. Không có anh như một điều vô lý. Lo quá, vội vàng chạy đến tìm anh có việc chi không?
– Cám ơn em. Vì sau cuộc họp, Viện trưởng gọi lại trao đổi, anh phải ra sau. Cũng ngóng em hoài, chẳng thấy. Nóng long. Đang định tới em.
Hai người ngồi đối diện trên chiếc ghế dài, tự Hùng buộc cây ghép lại. Hùng nhìn Hồng Vinh đắm đuối quá làm cô e thẹn cúi đầu. Chiếc đầu Hùng vừa sát tới Vinh. Hơi ấm phả ra. Hồng Vinh cảm nhận được hơi nóng bên má, cô thột ngẩng lên.
– Anh kìa!
– Gì thế em?
– Có chiếc lá rơi nghiêng nhòm ngó!
– Trời ơi, làm anh hết hồn. Anh cứ ngỡ là…
– … Bị bắt quả tang!
– Nhưng lá reo cười nheo mắt đồng tình…
Họ đọc được nhau. Cười chất ngất. Đầu Hùng mấy lần muốn chạm vào Vinh. Nhưng lại có sức đẩy nào làm cô né tránh.
Hùng xoay người ngồi bên cạnh. Hồng Vinh cứ để yên bàn tay mình trong lòng tay Hùng. Có do nhiệt năng của cả hai tay góp lại, hay từ con tim cung cấp quá nhu cầu mà bàn tay kia của Hồng Vinh ấm lửa.
– Em!
Hồng Vinh quay ra ngoài cảnh giác nhìn. Và khi cô quay mặt lại, vô tình đã chạm vào Hùng. Đôi môi nồng cháy của Hùng từ từ đặt lên môi Vinh. Một cảm giác tê dại ở đầu môi như ngàn vôn chạm phải, làm cái đầu Vinh cứng đơ. Mạch điện đã được nối. Ở tận cùng nơi nhận cảm tình người, sự tương đồng giao cảm. Bỗng Vinh giật đầu, qua cơn mơ màng, bừng tỉnh:
– Mặc kệ anh đấy! Em bắt đền anh!
– Anh yêu em, Vinh ạ! Anh rất yêu em! Yêu em từ tận hồi nào, anh không biết nữa. Nhưng hôm nay, cái ngày tháng năm này, nụ hôn đầu anh được vinh hạnh đặt lên người con gái anh yêu. Người đó là em!
Hồng Vinh mỉm cười thở dài. Nét mặt thẫn thờ. Giọng cô vừa trìu mến vừa đùa cợt, tỏ vẻ nghi ngờ:
– Con trai các anh dễ nhầm hay sao ấy! Hay là dễ bỏ quên? Có thật nụ hôn đầu anh chỉ giành cho em bữa nay không đó? Anh nhớ lại đi!
– Không có gì phải nhớ cả! – Nguyễn Hùng khẳng định thật thà – Vì đây là nụ hôn đầu!
– Thật không? Vì em đã thấy anh thơm một người con gái. Anh có muốn em nói ra không?
– Em nói ra đi – Hùng buồn thẫn thờ – Nhưng anh thề không có. Nếu em chứng minh được điều ấy đúng thì anh phải xin lỗi …
– Và chi nữa…?
– Đền em!
– Đền em?- Hồng Vinh nghểnh mặt đắc thắng.
– Ừ!
– Rồi, để em, – Cô xốc lọn tóc ra sau – Em sẽ chứng minh cho anh bằng những tình tiết không thể chối cãi.
Hùng hồi hộp. Chung chiêng thực sự. Anh sợ một sự hiểu lầm đáng tiếc xảy ra, khi Hồng Vinh bắt gặp một động thái vô tình. “ Vậy mà cái miệng kia còn cười được nữa? Cái cười đùa cợt làm mình mới tức làm sao!” Hùng giục dã trước cái nhìn dấu hỏi của Vinh:
– Em nói đi chứ như là anh đang bị thiêu cháy đây này!
Hồng Vinh dềnh dàng, chậm rãi với giọng ề à:
– Đúng rồi. Bữa ấy là buổi chiều tà. Khi không khí dịu lại để chiều ý hai kẻ khù khờ, thì không gian cũng bị thu hẹp lại. Ông Mặt Trời thấy vẻ mặt cô gái ngây thơ đang đứng đợi ai, ông thương quá, bèn trao cho một hộp phấn hồng. Cô gái cầm trên tay rồi mà lung túng không biết làm gì. Ông Mặt Trời giục “ tô đi con”. Vì còn trẻ con quá và chưa bao giờ được đánh phấn tô son, cô lấy cả bàn tay phấn hồng thoa lên mặt, làm cái bản mặt cô hồng lên một áng mặt trời trước ánh bình minh. Lúc ấy có một chàng trai cứ tưởng là khù khờ kia, đứng xa nhòm ngó. Thấy phấn hồng đẹp quá, tiến lại định xin một ít tô môi. Chàng dòm vào đôi bàn tay đựng phấn đã sạch trơn. Thế là chàng nảy tính tham lam, dẩu cái mỏ cho thật dài mà quẹt ngang má hồng cô gái… Đấy là một chiều có màu hoàng hôn dát đỏ…
– Ôi em! – Hùng cười ngặt nghẽo, ngả nghiêng, lợi dụng – Tuyệt vời quá!
Kết quả hình ảnh cho hình ảnh nam nũ bộ đội hôn nhauHùng vội ôm Hồng Vinh vào vòng tay hổn hển:
– Em tinh khôn như những chàng Hunter và cảnh giác như ông già Vệ Phủ (*). Vệ Phủ nhân ái quá. Người đã tha cho đứa học trò háo danh trí trá. Là em, em có tha thứ cho chàng trai vụng dại đó không?
– Dĩ nhiên thôi. Nhưng nếu là chàng trai ấy, thì anh có hối hận và phải ghi nhận đó là nụ hôn đầu?!
– Khô…ô…ông! Nếu đó là nụ hôn thì chỉ là nụ hôn vụng trộm! Không thể gọi là nụ hôn… đầu được! Còn nếu là anh, anh sẽ xin người ấy tha thứ. Song anh có thể ngoặc tay đánh cược với em, chắc chắn chàng trai ấy đã yêu cô gái. Có thể vì chàng tự ti, nhút nhát, sợ bị chối từ sẽ xấu hổ nên không dám ngỏ lời.
– Vậy là một chàng trai khù khờ. Vì anh chàng không chịu quan sát. Hay là chàng trai ấy tự kiêu, cho rằng có bao bóng hồng đang dập dìu trước khe cửa ngỏ?
Hùng vui tự tin, khẳng định:
– Chàng trai ấy tự ti!
– Vậy thì, nếu được nhân danh là cô gái ấy, em sẽ bỏ qua và lấy ngày hôm nay là ngày ghi nhận.
– Ngày mấy nhỉ ? Anh quên mất.
– Ngày sáu tháng năm!
– Ngày sáu tháng năm? – Hùng thột nhớ – Ôi ngày đó của anh. Ngày sinh!
– Cũng là ngày của em nữa! Mẹ sinh em vào ngày này mà!
Hùng phấn khởi hẳn lên:
– Ôi cám ơn trời đất! Xin cám ơn mẹ của chúng ta, đã cho chung ngày sinh. Lại cho một ngày đáng nhớ trong đời!
Hồng Vinh lẳng lặng nghĩ ngợi. Chợt nhớ, cô nói:
– Em chứng minh rồi! Anh thua cuộc nhé. Vậy anh đền em cái chi nào?
– Đền em cả cuộc đời! Con tim anh trao em tất cả. Con tim anh chịu tù ngục từ em!
– Hùng, ôi anh yêu! Em tin lời anh nói. Em yêu anh gấp vạn lần!

.                                              TỐ HOÀI

BÌNH LUẬN