HƯƠNG NHU – KHÚC NGOẶT SÔNG QUÊ – thơ

0
390

KHÚC NGOẶT SÔNG QUÊ

Khúc ngoặt sông quê đưa ta vào làng
Cây gạo già đã mùa hoa nở đỏ
Lửa lập lòe thắp đêm không ngủ
Nơi mắt mẹ già thường trực ngóng chờ con.

Nơi dấu thời gian ghi tạc nét vàng son
Mồ hôi thấm từng quai đê mở đất
Nơi bắt đầu xanh của bờ xôi ruộng mật
Quỳnh Phương làng mặc áo mới khai tên. (1882)

Những cổ tích trường tồn tiếp sức mạnh thần tiên
Cụ Phủ Huệ chịu sào đứng đầu ngọn sóng
Biển chịu lùi xa…đất ửng màu bừng lay sự sống
Màu của nước non màu tự sông Hồng!

Đất cần mẫn khảm xanh cánh đồng
Đất âm thầm nhuộm vàng hạt lúa
Khúc ngoặt sông quê như mũi tàu trước tố
Vững chãi con tàu neo một niềm tin.

Sông dắt nước về cho hạt giống nở sinh
Không ngiêng ngả trước chuyển mình khúc ngoặt
Đất hóa thành đồng chắn che ngày đánh giặc
Người bám đất giữ làng giữ nhịp thở dòng trôi!

Bao khúc ngoặt cuộc đời đã đi qua tôi
Đã nếm trải bao buồn vui gian khó
Có khúc ngoặt hoa gạo cháy trong nỗi nhớ
Có mắt mẹ ngóng chờ nơi ấy gọi là quê.

/                                        Hải Phú 2019

BÌNH LUẬN