Nhà thơ Nguyễn Đức Hạnh- BÀI HỌC KHÔNG LỜI – thơ

0
466

 

Nhà thơ NGUYỄN ĐỨC HẠNH
Sinh năm 1962 tại Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên. Hiện ở Thành phố Thái Nguyên.
Học vị: Tiến sĩ Ngữ văn
Học hàm: Phó Giáo sư
Trường Đại học Thái Nguyên.
Tác phẩm đã xuất bản:
Thơ: Xin người lượng thứ (1992). Mùa quê hương, Núi khát (2000)– Vết thời gian (2004)– Khoảng lặng (xuất bản 2012, tái bản 2016)…
Các chuyên luận: Miền đá – miền thơ (Phê bình, tiểu luận, năm 2000). Mấy vấn đề về phát huy truyền thống và sáng tạo trong thơ ca, 2006).  Ảnh hưởng của thơ ca dân gian trong thơ Việt Nam hiện đại  (2011).
Tiểu thuyết Việt Nam thời kì 1965-1975 từ góc nhìn thể loại (2008). Văn học địa phương miền núi phía Bắc (2015)

.      BÀI HỌC KHÔNG LỜI

Mùa giá rét thầy giáo già lên lớp
Chiếc áo vá vai chồng miếng vá khác màu
Chợt một tiếng khúc khích cười dưới lớp
Khi thầy đang giảng bài: “Những điều trông thấy màu đau…”

Con lớn không tìm về trường cũ
Nép trộm nghe thầy giáo giảng bài
Vẫn chiếc áo vá vai. Bụi phấn vào nằm ngủ
Lưng thầy đau! Bảng đen cao quá rồi!

Thầy lượng thứ cho tiếng cười con trẻ
Tấm áo vá vai thành bài học không lời
Từ tiếng cười xưa đến hôm nay lệ ứa

Con phải đi bằng một nửa cuộc đời
Dẫu nước mắt không dịu mềm đau khổ
Con xin gục vào vai áo cũ
Gọi
.      “Thầy ơi”
.                                  N.Đ.H.

         THÁI NGUYÊN

Câu lượn từ núi cao tràn xuống
Câu quan họ từ Kinh Bắc vọng lên
Sông Cầu nối hai miền xuôi ngược
Nơi gặp gỡ lạ lùng đã hóa Thái Nguyên

Người vội vã còn sông thì thong thả
Núi Voi nằm mơ mộng ngóng biển xa
Người như suối từ bồn phương tụ hội
Giọng trăm miền gặp gỡ hóa đồng ca

Nét dở hay bao miền cộng lại
Hồn sông, dang núi, tính của rừng
Đi như gió mà ước mơ thành bão
Yêu ghét tận cùng như vết dao đâm

Như mặt biển âm thầm lặng lẽ
Giấu thật sâu bao xoáy dữ, sóng ngầm
Một chút hào hoa, chút giang hồ lãng tử
Một chút chân quê, một chút thâm trầm

Thành phố thở ầm rung tiếng máy
Lụa sông Cầu mềm mại vắt làm duyên
Thép ngàn độ sôi và hương chè thơm ngọt
Hòa quyện rồi rực sáng mặt Thái Nguyên.

.                         N.Đ.H.

.    THƯƠNG

 

Dòng sông đã cạn lắm rồi
Còn thương bờ bãi bời bời ngô non
Có căn nhà nhỏ héo hon
Giấc mơ xưa ấy có còn ghé thăm?

Mưa dầm như một chiếc khăn
Chườm cho dịu nỗi đau thầm của sông
Biết nhà rồi sẽ vắng không
Biết sông cạn chẳng còn mong thuyền về

Giá được như cỏ bờ đê
Dẫu bầm dập mấy, xuân về lại xanh
Biết tình yêu là mong manh
Biết là người tốt thường đành trắng tay

Lạ lùng là mưa đêm nay
Mưa từ xa đến mắt này thì thôi
Trái tim ra bờ sông ngồi
Bóng người sai hẹn vừa trôi vừa cười./.
.                                   N.Đ.H.

.                                      THỨC

Có ai thức với mình không
Thuốc hết, trà nguội, lửa hồng tắt mau
Mưa rào chòng ghẹo cây cau
Bao nhiêu hoa rụng xuống đầu hoa râm

Mưa rơi vại nước trầm ngâm
Thương rơi trong ngực ướt thầm ai hay
Một đời cố tỉnh không say
Sao còn buốt cọng cỏ gầy dưới chân?

Mưa làm đau nụ tầm xuân
Dẫu xanh dẫu biếc cũng ngần ấy thôi
Đã đi gần hết cuộc đời
Mới hay còn lại là lời mẹ ru

Nửa đêm vun gốc ngẩn ngơ
Cô quạnh là quả, câu thơ là cành
Bạc tiền bay với công danh
Dưới mồ mong giọt lệ lành ấm xương./.
.                        N.Đ.H.

Ở ĐÂY…

Ở đây có một cánh đồng
Giục người gieo hạt mà không vội vàng
Ở đây có hạt lúa vàng
Nằm trong bồ thóc mơ màng mà thơm

Ở đây có một cây rơm
Mùa thu đọng nắng vàng ươm góc vườn
Ở đây có một nỗi buồn
Vỡ như sương sớm lá non dỗ dành

Người dưng không đến đã đành
Người thân không đến cũng thành người dưng
Đường đã nhỏ lại gập ghềnh
Mấy viên đã cuội giật mình mà lăn

Gà nhà ai lạc vào sân
Gáy lên một tiếng tần ngần rồi đi
Mang thơ phơi gốc cây si
Nửa lăn xuống suối, nửa phi lên trời

Nửa làng, nửa phố nhà tôi
Nửa buồn phố xá, nửa vui xóm làng
Ở đây đom đóm dịu dàng
Nửa đêm thắp sáng một bàn tay run./.

MƯA

Mưa như một chú bé con
Vừa đi vừa chạy vừa thơm Thị vàng
Mưa như thiếu phụ lỡ làng
Vừa cười vừa khóc vừa bàng hoàng yêu

Mưa như Bà lão liêu xiêu
Vừa lê vừa lết vừa kêu đường dài
Mưa như vâm váp chàng trai
Vừa lao vun vút vừa nài nỉ ai

Mưa như thiếu nữ tóc dài
Vừa run run bước vừa ngài ngại yêu
Đêm nay mưa nói quá nhiều
Chỉ cây si ấy ra điều lắng nghe

Còn tôi mưa với bóng kia
Giọt vô hình ướt đầm đìa… ngày xưa./.

.                 NGỘ
.             

Tách khỏi dàn đồng ca
Xếp vào tủ những nhạc cụ một thời yên dấu
Vắt mồ hôi thành sỏi ném thia lia
Đập mặt sông vỡ từng khuôn phép cũ

Trí tuệ hát bè cao
Trái tim hát bè trầm
Hộp sọ thành hộp đàn căng trăm ngàn sợi dây đen trắng
Gẩy lên khúc Bi hoan ca biển đêm Hóa thành thác, ban mai , đất, cánh chim và nước mắt

Chúng giao hợp mê cuồng trong cô độc
Đẻ thêm một Ngân hà lơ lửng giữa buồn tênh
Lau phấn son sân khấu một thời
Diễn viên ấy trở thành đạo diễn
Những ngôn từ về hưu bỗng trẻ trung trong một phép mầu
Cùng sao trời nhảy múa trong vũ điệu chưa ai nhìn thấy
Khán giả có dăm người ngơ ngác vỗ tay
Đạo diễn ôm mặt cười để biển đêm mặn khóc

Đập vỡ ngôi nhà xưa cũ
Xây nhà mới bằng những giấc mơ
Kiến trúc gió, gạch ngói nắng, sắt thép bão và xi măng nước mắt đau đời
Nhà vô hình mở ngàn cửa và không quy tắc
Mỗi khách đến thấy ngôi nhà theo nỗi niềm của họ
Khách bỗng hóa thành nhà để cùng hát đơn ca

Lần đầu tiên tôi đến thăm nhà
Thấy mắt mình thành hai cửa sổ
Trái tim đập trên bàn thờ
Nỗi buồn nằm trên giường ngủ
Muốn khóc òa khi đau đớn nhận ra
Gần hết đời yêu Hồ Ly ngàn tuổi
Tỉ phú Đô-la mà vẫn không nhà.

,         Thái Nguyên, 24 -5 -2011
.             
NGUYỄN ĐỨC HẠNH

 

BÌNH LUẬN