Nhà thơ Trúc Phương – MẸ, ĐẤT NƯỚC & LƯU DÂN – Trường ca

0
353

Nhà thơ
Trúc Phương
còn có bút danh Minh Khuê, Nhất Phương…
Tên thật Nguyễn Minh Nghiệp
Sinh:1951, quê xã Bình Hòa Phước, huyện Long Hồ, Vĩnh Long.
Hôi viên Hội nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội khoa học lịch sử Viêt Nam.

MẸ, ĐẤT NƯỚC & LƯU DÂN
Trường ca Trúc Phương

THAY LỜI TỰA

 

Một con ngựa già

Thồ trên lưng xác của thời gian

Và hồn cốt của ngàn năm

Vượt qua rừng sâu, dốc cao

Ngược ngàn thiên lý

Nếu gục chết giữa đường

Đêm

Cùng gió mưa

Sẽ thành tri kỷ

Chỉ để lại cho đời

Tiếng vó…

Nhẹ buồn khua…

 

Nếu bệnh nan y chưa đủ để tôi

Chào biệt cuộc đời

Sự bất hạnh không đủ lấp đầy khổ đau

Nhấn chìm tôi trong bi nạn

Hoặc cho tôi một bận trẫm mình

Để tôi được thoát

Sự cao cả chưa đủ cho một lần quyên sinh

Sau mấy lượt chiến tranh

Tôi cũng chẳng may

Chưa được nhận phần mình

Tấm bằng vinh quang: liệt sĩ!

Vẫn phải sống trơ thân như một thằng hèn

Cái ác đổ về chưa quật ngã được tên hen

Cái ti tiện, nhỏ nhen

Không hạ gục được gã tôi quèn

Sau những lần bắn tỉa

Những ngày tháng ly tâm

không đủ mang đến cho tôi

Cái chết chán chường

Thuốc mê, thuốc ngủ,

Những tia phóng xạ oan khiên

Và rượu bồ hòn đốt trắng từng đêm

Bên mắt người

Chập chờn xa lạ

Như bóng ma trơi về

Quanh xác thân mục rã

Cũng không giết được tôi

Thằng người bệnh hoạn

Thật đáng buồn…

Thôi thì,

Tôi chỉ còn ao ước tầm thường

Xin cho tôi thưa thật lòng mình

Với tất cả những con người cao thượng

Những con người đạo trọng, đức minh

Tôi muốn chọn phận đời của một sinh linh

Cỏn con, bé mọn

Cùng cái chết với miếng danh dự

Dưới mức trung bình

Rằng: tôi được vứt bỏ mình

Cho những gì

Nhỏ nhoi, bẹt hạng

Những gì mà đời tôi trót yêu thương

Và mấy chút văn chương

– Cái sự đời vừa đáng để đắm say

Vừa đáng để người ta hờn thán

 

Nhưng…

Nếu được chết nhiều hơn một lần (!?)

(Dường như tôi đã trải nghiệm về nó – cái chết

Từ lâu lắm ngày xưa

Và mơ hồ nhận ra

trong mấy tháng,năm nầy)

Tôi sẽ chọn: lần cuối cùng

Được làm thằng lưu dân bỏ mình vì Tổ quốc

Cái chết cũ

Vâng! Cái chết rất cũ

Của muôn đời Cha – Ông giầm thân mở đất

Giầm thân làm ra giữa chừng sau

Đường cong của nước Việt Nam

Hình chữ “S”

Đủ vui rồi..!

Chương 0:

VẦNG TRĂNG XANH

 

Trái đất hình tròn

(Chỉ một lần hình vuông

Khi Galilê bị giết)

Mặt trời, mặt trăng

Đôi mắt bồ câu

Cũng có hình tròn

Những hình tròn hiền hòa

Thiết tha

Đáng yêu

Và rất đẹp

Những hình tròn được sinh ra

Để còn lại

Và mất đi

Như trên mây, dưới nước

Những vòng tròn trong mơ

Những vòng tròn có thực

Hiện hữu và tan biến

Những vòng tròn đục

Những vòng tròn trong

Những vòng tròn thật tròn

Những vòng tròn không thật tròn

Những vòng tròn của lưỡng nghi thái cực

Những vòng tròn vui

Những vòng tròn buồn

Những vòng tròn xa xôi

Những vòng tròn gần gũi

Những vòng tròn trắng

Những vòng tròn đen

Những vòng tròn của tình yêu

Thù hận

Những vòng tròn của biệt ly

Cay đắng

Những vòng tròn có đường đi

Của chia phôi và số phận

 

Bầu trời nhìn từ dưới chân

Bằng phân nửa hình tròn

Vũ trụ sinh ra nhiều thiên hà

Biết có tròn không

Khi hình học không gian

Đầy những góc vuông, góc nhọn

Đầy những điểm A, B, C…

Những đường thẳng xuyên ngang

Những mũi tên đỏ xanh vàng

Và chi chít những đường đi

Của làn tên, mũi đạn

Loài người được sinh ra

Như một sự vô tình

Mười bốn tỷ năm sau

Từ vụ nổ Big Bang

(Sự va nhau giữa vật thể và lực)

Các nguyên tử âm dương

Rong chơi, nô đùa

Húc vào nhau

Xoắn vào nhau

Và hát…

 

Bản trường ca mười tỷ năm

Cùng thượng đế ngây thơ

Những chất tiền sinh hiện ra từ sóng hạt

Hợp thành những phân tử thô sơ

Để hàng trăm triệu năm

Hàng ngàn triệu năm

Càn khôn miệt mài quy nạp

Những Axít Amin

Những A D N

Những giọt sống đầu tiên

Những sinh vật đơn bào

Ra đời trong nước

Lại hàng trăm triệu năm

Những sinh vật đơn sơ

Tiến lên thành giáp xác, bò sát

Đại động vật khủng long

Dơi, chim

Khỉ tinh tinh, vượn người

Và cuối cùng là muôn triệu sinh linh

Có thân thể, hình hài khác biệt

Động vật cấp cao, siêu việt

Đó là sinh vật người

Với gương mặt rạng ngời

Rời khỏi động, hang

Rừng già

Xuyên dưới mặt trời

Đi tìm cuộc sống

Đồng cỏ, bãi sông

Những người phụ nữ

Có tuổi hài nhi dài 14 tỷ năm

Hóa thân từ ánh sáng

Thành những nàng tiên

Bế trên tay những đứa trẻ hài đồng

Cùng những bầu vú căng hồng

Tuyệt tác của hóa công

Trên vườn xanh vũ trụ

Công viên hạnh phúc đầu tiên

Của con người

Đầy ắp tiếng cười

Đàn ông, đàn bà, trẻ nhỏ

Những cái hôn của cô gái, chàng trai

Thành những nụ tầm xuân

Dành cho nhau bên khóm tre, bờ lá

Dưới ánh trăng thanh

Những điệu múa thần tiên

Những bài hát mượt mà, yên ả

Những chiếu cỏ, mền trăng

Họ hồn nhiên trao nhau

Cho nhau tất cả

Để nhận ra một điều đáng yêu

Từ bao giờ

Ở phía dưới những ngôi sao đang rơi

Con người đang tung tăng hạnh phúc

 

Và không biết từ khi nào

Tạo hóa làm ra tiếng khóc

Để những đứa trẻ “tu-oa”

Khi cất tiếng chào đời

Những tiếng khóc nguyên sinh

Không có nỗi buồn

Những tiếng khóc mang đến niềm vui

Nụ cười

Dành riêng cho loài người

Có tuổi ấu thơ dài đến những triệu năm

Cùng thuở thiếu thời

Và triệu năm sống bằng âm lịch

Loại lịch được tính bằng trăng

Ông trăng ở xa trên trời

Và vầng trăng thiên nhiên

Ẩn mình trong thịt da phụ nữ

Mỗi tháng một lần rơi

Ánh sáng thiêng vào cõi đời người

Để ta thương nhiều hơn

Cách người xưa ngồi bấm đốt lóng tay

Dõi mắt nhìn thủy triều lên xuống

Mà tính tháng tính ngày

Gặt lúa, trồng khoai

Cúng mùa, gieo vụ

Khi nào trên rẫy ong bay

Lúc nào trong rừng hoa nở

Vì sao con gái hay hờn

Mỗi ngày trăng lu,trăng tỏ

Con trai vác mặt trời trên vai

Bơ vơ bên đồng cỏ…

Sớm chiều

Và cứ thế

Sau những hoàng hôn

Mây trời ngân ngấn lệ

Yêu sức mạnh, con: hùm, beo, sử tử

Con của thần sét, thần mưa

Mặt trời, ngọn lửa…

Yêu thảo nguyên xin được làm con

Của thần dê, thần ngựa

Tổ tiên người Việt chọn giống sinh ra mình

Là Rồng – Tiên

Con Lạc – cháu Hồng

Trăm trứng nở trăm con

Năm mươi theo mẹ lên rừng

Năm mươi theo cha xuống biển

Huyền thuyết xinh tươi đã tự bao giờ

Từ vua Thần Nông, Đế Minh

Động Đình Hồ, Ngũ Lĩnh

Kinh Dương Vương – Thần Long

Lạc Long Quân cưới mẹ Âu Cơ

Lãnh thổ, cương đồ rộng trải

Dương Tử, Trường Giang, Nam Hải

Hùng vĩ núi con

Ngút mắt đồng bằng, bờ bãi

Trời xanh, biển thắm dọc dài

Chứ nào chỉ Châu Phong,

Châu Hoan, Châu Ái…

 

Tây lịch bắt đầu bằng con số một

Trước Tây lịch một ngày là con số không (0)

Con số không có hình tròn

Giống như mặt trời, mặt trăng, trái đất

Là nơi có cuộc ra đi

Không hẹn ngày về của con số một

Lịch sử của nhiều dân tộc

Đều được sinh thành từ con số “0” có thật

Con số Không được xem là kỳ công

Của hàng triệu năm

Các dân tộc tự thai nghén

Và sinh ra mình

Bằng những nền văn minh

Của một thời cổ tích

Phải chăng giống dòng Lạc Việt, Âu Việt

Đi ra từ con số không tiền sinh

Con số không truyền thuyết

Con số không được làm ra

Bởi nhiều đêm trăng tròn, trăng khuyết

Những huyền thuyết lung linh trong lòng

Nơi bắt đầu của tình yêu

Cốt cách, tâm hồn Đại Việt

Mấy ngàn năm lãng đãng, mông mênh

Trôi cùng cuộc thiên di

Chập chờn sống chết

Quanh theo những đường cong,

Đường vòng chông chênh

Xẻ qua núi đá, rừng gai

Triền sông, vạt đất

Nụ cười dần rơi lại phía sau sương

Cho đến khi giật mình trở giấc

Giữa núi đồi Phong Châu

Chiếc nỏ thần của An Dương Vương

Bị kẻ thù (hay người anh em) lấy cắp (!?)

Âu Lạc tan chìm

Bách Việt lụn tàn theo

Khi Ngũ Lĩnh, Trường Giang, sông Tương

Vẫn còn kia

Trong u hoài miên mặc

Thời gian biết có còn

Trong không gian đã mất

Hỡi những ngàn năm

Của Tổ tiên Âu Lạc

Dòng sông nào dưới chân

Trong bao cuộc thiên di

Là dòng sông nước mắt…!?

TRÚC PHƯƠNG

BÌNH LUẬN