Nhà thơ Quang Chuyền
Tên đầy đủ : Trần Quang Chuyền
Sinh : 1945
Quê : Làng Gốm, Lập Thạch, Vĩnh Phúc
Hiện sinh sống làm việc tại Tp. Hồ Chí Minh
Tác phẩm văn học chính: Đường qua kỷ niệm (in chung 1975). – Chùm quả mùa đầu (thơ in chung 1981)- Khoảng cuối mùa thu (thơ 1999)- Hạt giống chim gieo (thơ 2000)- Lặng thầm (thơ 2002)- Mắt đêm (thơ 2003)- Khát (thơ 2005)- Trở lại cánh rừng (thơ 2006)- Sông gọi (thơ 2008)- Chiều đi qua cửa (thơ 2009)- Lục bát không mùa (thơ 2011)- Tiếng vọng dòng sông (thơ 2012- Thơ tuyển Quang Chuyền (thơ 2013)- Bốn câu lục bát (thơ 2014)- Thầm thì biển (thơ 2014)
Giải thưởng văn học:
– Giải ba (không giải nhất) cuộc thi thơ tạp chí Văn Nghệ Quân Đội 2004.
– Giải nhì cuộc thi thơ Binh chủng Thông tin Bộ Quốc phòng.
– Giải khuyến khích 5 năm của Bộ Quốc phòng 2004-2009 về thơ phổ nhạc.
– Giải nhì (không giải nhất) thi thơ lục bát “Ngàn năm thương nhớ” 2010.
– Tặng thưởng Hội Nhà văn TP.HCM năm 2013 tập thơ Tiếng vọng dòng sông.
NHÀ MẸ CÓ CON ĐI XA
. Kính tặng mẹ Nhớ
Giờ này con ngủ hay chưa
Cô hàng xóm ấy… lại vừa sang thăm?
Mẹ nghe bao tiếng nói thầm
Ước mong cháy khát tháng năm con về
Quê nhà mỗi lúc khác quê
Chờ con, vuông đất, bờ tre, xóm giềng
Con đi gìn giữ đường biên
Núi sông lòng mẹ nối liền về con
Những khi biển động, sóng cồn
Chớp chao nơi ấy, bồn chồn nơi đây
Thương con mẹ đếm tháng ngày
Lịch năm càng mỏng, càng dày niềm riêng
Cô hàng xóm ấy rất siêng
Thường đêm đem mảnh trăng nghiêng sang nhà.
, QUANG CHUYỀN
KHOẢNG CUỐI MÙA THU
Tôi – khoảng cuối mùa thu
Một chút vàng của nắng
Một trăng vàng bình lặng
Lá rơi vàng nghĩ suy
Ngày thu vội vàng đi
Sau nhiều vàng khuất lấp
Đêm lạnh se mặt đất
Gió thu vàng mênh mông
Phía trước là mùa đông
Con đường xao xác lá
Phía sau kia mùa hạ
Lấp chìm vào cơn mưa
Ở khoảng cúôi mùa thu
Đất đai không còn trẻ
Gió thổi không còn khoẻ
Sắc trời thường ưu tư
Ở khoảng cuối mùa thu
Ước mơ vàng trái bưởi
Hoa cúc vàng gió thổi
Nỗi buồn vàng sau, xưa
Tôi – khoảng cuối mùa thu
Một chút vàng của nắng
Tôi – khoảng cuối mùa thu
Một khoảng đời thầm lặng.
Q.Ch.1988
BÀI CA CỦA ĐẢO
Lính đảo nghe em hát
Những bài ca về mình
Sân khấu không mái che là khoảng sân đảo hẹp
Bốn bề sóng biển vây quanh
Gió ào ạt đôi khi át đi tiếng nhạc
Sóng ầm ào đôi khi ngắt quãng tiếng người
Người hát,người nghe lắng cùng động biển
Rưng rưng nỗi niềm lan toả trùng khơi
Ai ở,ai về
Thương mến quá người ơi
Người ở lênh đênh gặp mình trong câu hát
Đêm canh biển vì sao in vào mắt
Ngày mặt trời lóng lánh giọt mồ hôi
Đảo đứng một mình mà chẳng đơn côi
Bởi chính đảo đang làm nên sóng nhạc
Bởi chính đảo đang giữ gìn khoảnh khắc
Cho bình yên bay đến mọi chân trời
Ai ở,ai về
Thương mến quá người ơi
Lính đảo hát về mình
Còn em ca ngợi đảo
Nơi bám trụ trước trăm nghìn giông bão
Nơi hiển nhiên đảo cắm mốc lòng người
Nơi hạt cát ôm mặt trời
Nơi nụ cười chắt ra từ tiếng sóng
Biển oà ập bài ca đồng vọng
Sân khấu đời là mặt biển xa khơi
Ai ở, ai về
Thương mến quá người ơi
“Trường Sa chẳng xa đâu…”
chiều nay nghe em hát
Anh đang ở bên em
Bởi đất tìm về đất
Bài ca này do lính đảo làm nên…
. QUANG CHUYỀN