Tên khai sinh: Thái Gia Trí
Bút danh : Thái Thăng Long
Sinh : 1950.
Quê : Đội Cấn, Ba Đình – Hà Nội
Hiện sinh sống ,làm việc ở Tp. Hồ Chí Minh
Tác phẩm:
Hà Nội của tôi 1985 . Thuyền của rừng. Đánh thức tiềm năng . Ám ảnh. Chiều phủ Tây Hồ. Thời gian huyền thoại, 2000. Đàn cầm ở Hồ Tây, 2015 Gió rừng Sát, 1996
Giải thưởng: cuộc thi truyện ký báo Sài Gòn tổ chức 1985.
GIỮ LẠI CHO SÔNG
Có một mùa đông tôi về
Mà người chưa gặp
Trăng đêm thuở trước
Non cho ai
Xa vắng một thời?
Có một mùa hạ tôi về
Thấy mắt ai cười
Giấu trong mắt
Mùa hạ ta đã có.
Tay em với gió
Sóng chiều biển xa nhớ một cánh buồm
Có một thu tôi về
Độ ấy
Thu non.
Sông yêu thương chảy suốt đời thơ trẽ.
Em hóa đò ngang
Để tôi bước nhẹ
Đợi trăng lên
Chia nửa phận đời.
Có một đêm mơ
Hồn núi bên tôi
Những cánh rừng ngày xưa tay mình chạm lá…
Líu ríu đàn chim lạ
Chiều ngóng trăng lên
Giữ lại cho mình…
14-7-2016
HƯƠNG CỐM
Ta vụng dại trước chiều thu tràn hương cốm
Gió lơ mơ
Mây trắng cũng lơ mơ
Tháng Chín sông Hồng nước đỏ
Lá sen xanh
Cốm sữa đầu mùa
Vụng dại cả mùa thu năm trước
Tuổi thơ ta hun hút đâu rồi?
Bờ đê ấy, con cườm cườm ấy
Tít mù xa ở phía cuối trời.
Em giữ lại mùa thu hương cốm
Giúp ai kia mãi mãi nhớ về
Ta cứ ước giá còn thơ bé
Tắm hồn thu bằng hương cốm quê…
T.T.L.
M O N G M A N H
Đổ xuống vai người
Là mong manh mùa thay lá.
Đổ xuống vai người
Ngày hạ cồn cào cô đơn.
Đổ xuống vai người
Cơn bão chiến tranh triền miên lịch sử
Núi lô nhô
Rừng mờ sương phủ
Vẫn mong manh như sợi chỉ cầm tay.
Đổ xuống vai người
Trầm luân nghèo khó
Lịch sử là điều cám dỗ
Dẫu có lừa ta mùa thay lá vẫn còn.
Mong manh tháng năm
Trốn trong bé nhỏ
Nước mắt đời người
Chan đầy đau khổ
Mong manh mà vẫn mong manh!
Thái Thăng Long
NỢ
Ta nợ em với mùa thu xa quá
Như đất nợ sông
Như biển nợ người
Nợ máu xương mà người vẫn hỏi
Ai trả đây
Năm tháng bên tôi…?
Ai trả đây
Những hồn hoang ứa máu
Những đói nghèo vay mượn tương lai
Mắt em quầng một đời mưa bão
Tay với chiều gương mặt xanh xao
Nợ như thế
Từng trang sử chép
Hỡi sử gia đã chép được gì?
Hỡi nhà thơ
Con mắt nhìn thế kỷ
Mơ gì không
Cơm áo dắt tay đi
Ta là kẻ nhìn đất trời vần vũ
Thấy mắt em cũng bạc trắng theo mùa
Thuyền độc mộc vượt sông thác lũ
Thương người về tóc trắng lau thưa…
Những khúc đời có gì mà nợ?
Kẻ hậu sinh vơ vét tháng năm trôi?
Đất rỗng cả và hồn người chới với
Chuông chùa rơi
Cho nhẹ những kiếp người
Nợ trăm năm
Tương lai thành hoa đỏ!
Nợ nghìn năm
Mưa nhớ mỗi chiều
Ta đã trả để tình không đắp chiếu…
Mắt em về
Có gió thu reo…
KÝ ỨC MÙA THU
Có bao giờ em tự hỏi lòng mình
Sao xanh quá một trời thu trong mát
Có bao giờ, bao giờ em chợt khóc
Trước mặt ai không chút ngại ngùng
Nắng nhạt dần khi gió lạnh trào dâng
Em cứ hỏi khi nào thu qua mất
Một bóng hình chưa bao giờ mờ khuất
Trong mắt ai còn chứa chất u sầu
Một nỗi buồn em đã cất ở đâu
Anh tìm mãi tìm hoài mà chẳng thấy
Nỗi buồn ơi sao mãi còn ẩn chứa
Trong lòng ai đọng mãi một tên người
Có một người không nhớ nổi mùa thu
Đã gom lại bao nhiêu điều buồn bã
Anh mãi là người thứ ba vội vã
Nhạt nhòa dần trong ký ức của thu