Nhà thơ Đỗ Thị Thanh Bình
Sinh !935 tại Sài Gòn
Quê: Thị trấn Cồn, Hải Hậu, Nam Định
Hiện làm việc tại Tp. Hồ Chí Minh
Tác phẩm Văn học:
Thơ: Giọt mật đắng cay 1989. Mây hoàng hôn 1998. Giọt mưa 2002. Chiều Tây Hồ 2010
Truyện ngắn và tạp bút: Đèn kéo quân 2016
Giải thưởng văn học: Giải nhất cuộc thi thơ Cty FPT năm 2000
HUẾ – TÌNH YÊU
. Tặng Huế thân yêu
. . sau những ngày bão lụt
Đã đôi lần đến với Huế mộng mơ
Tôi ôm ấp một tình yêu dịu ngọt
Vẻ đẹp Huế chẳng nơi nào có được
Nét dịu dàng pha lẫn trầm tư
Tình yêu từ chiếc nón bài thơ
Từ giọng nói âm trầm sâu lắng lạ.
Từ nét hoa văn nghìn năm trên phiến đá
Từ câu hò da diết mãi không thôi!
Dấu vàng son in đậm nét một thời
Những lăng tẩm đền đài thành quách cũ.
Sức sống trẻ từ những hàng phượng đỏ
Nắng xôn xao trên trang sách học trò.
Xe tăng thù hoen rỉ giữa cố đô
Tết Mậu Thân – một bài ca bi tráng.
Phu Văn Lâu cột cờ bay đỏ thắm
Khúc anh hùng còn vang mãi trong ta.
Thành phố học sinh và thành phố của thơ
Nơi kết tụ tinh hoa nghìn xưa và mãi mãi.
Đi bên anh một buổi chiều nắng trải
Ngắm dòng Hương xuôi mãi đến nơi nào.
Huế của ta, ta có Huế tự hào
Trang sử sống đang viết phần đẹp nhất
Trận cuồng phong Huế bỗng thành tan nát
Nỗi đau thương day dứt đến bao giờ!
Ôm Huế vào lòng cả nước xót xa
Và cùng Huế nhường cơm sẻ áo
Sức sống Huế sẽ mạnh hơn giông bão
Kéo gần ngày Huế lại đẹp như xưa!
. 10-11-1985
GIỌT MƯA
Em muốn là giọt mưa
Đọng trên cành lá nhỏ
Dịu mát bàn tay anh
Giữa trưa hè nắng nỏ.
Em muốn là hoa cỏ
Lẩn dưới bàn chân anh
Biết đâu rồi anh nhớ
Mùi hương nhẹ mong manh.
Em muốn thành nỗi nhớ
Thoáng một chút trong anh
Một chút thôi – một chút
Hạnh phúc đã mông mênh!
. 3-1999
. Nhà thơ tại trại viết văn Vũng Tàu 2015
MÂY HOÀNG HÔN
Ơi! Mây hoàng hôn
Mây bay bay về đâu
Để lại màu chiều
Tím ngắt
Để lại trời chiều
Thổn thức
Để lại lòng ta
Mênh mang.
Mây bay qua đêm
Gặp bình minh
Rực rỡ
Ta đi qua đời
Trái tim vụn vỡ
Như những mảnh sao trời
Rơi
. Khắp nơi !
MƯA MIỀN TRUNG
Anh có về miền Trung mùa mưa?
Cơn mưa như chẳng tạnh bao giờ
Hạt thương rơi nặng bàn tay ấm
Hạt nhớ xa vời theo gió đưa!
. Quy Nhơn, 1981
CHIỀU TÂY HỒ
Chiều Tây Hồ bàng bạc màu ký ức
Nơi bãi cỏ xưa
. đơn độc ta ngồi
Nhớ chiếc hôn đầu
. nhẹ nhàng trên mái tóc
Mới đó mà… bỗng đã xa xôi!
Ta cứ ngỡ không phải là ta nữa
Kỷ niệm xưa
. như của ai rồi.
Ta lặng lẽ chìm vào bóng tối
Chiều Tây Hồ
. nặng hạt sương rơi!
MẢNH VỤN
Nhặt mảnh vụn đời ta khâu lại
Hoàn thành chiếc áo nàng Bân
Chiếc áo – mặt trời sưởi ấm
Cho ta vững bước đường trần!