. CHIẾN HÀO
Em đưa tôi đi xem đoạn chiến hào xưa
Cái chiến hào tôi ém binh trước giờ súng nổ.
Giặc mặc đồ đen xủng xoảng tiếng Tàu rất rõ
Súng đạn đầy mình còn thêm chiếc dùi cui.
Trước chúng là mẹ, là em, là con cháu của tôi
Người bị đập vỡ đầu, người máu tuôn thân xác
Tôi chẳng rõ vì sao cái ác
Phía kia đường biên đến đổ xuống dân mình?
Nước mắt tôi trào theo vòng ngắm nghĩa tình
Viên đạn không lạc tìm kẻ gieo cái chết!
Màu xanh lạ kỳ theo bước chân mải miết
Xanh cả trên nơi đồng đội, bạn tôi nằm!
Hòa bình mà chiến hào vẫn cứ lặng thầm
Dõi nhau trong những đêm bảng lảng
Những vệt sao băng tưởng găm hình viên đạn
Đỏ máu đồng bào vẫn đỏ máu trong tim!
Tôi nhận ra chiến hào và tôi nhận ra em
Cô gái tí teo như mầm xanh sót lại
Chiến hào lấp chưa đầy. Vết sẹo đau còn mãi
Nâng niu tình người em cố học làm “quên”!
Nhưng đất nước mình giặc dã mấy hồi yên
Thương về mầm xanh nỗi đau bom đạn xén.
Tổ quốc gọi. Nơi đây sẽ là điểm hẹn
Sẽ cùng em ta đào lại chiến hào!
Tây Ninh, biên giới 12 – 2018
. TỐ HOÀI