Liên khúc
. RU TÌNH
Nếu Thượng Đế sáng tạo ra phụ nữ
* trước sẽ không sinh các loài hoa!
Victor Hugo
Gửi em một chút đắm say
Ta nâng niu để mỗi ngày nhâm nhi.
Chạm rồi! Ta lại cụng ly
Hơi men lỡ vỡ buồn khi dại khờ…
2
Ru tình ta viết nên thơ
Nửa câu đợi nửa câu chờ tháng năm
À ơi, nhớ đứng thương nằm
Hai phương chung một lạnh căm gió lùa!
3
Với tình, ta lá được mưa
Với em, ta quả trái mùa cỏn con
Với tình, ta sợi tơ non,
Với em, ta nút nhỏ còn nguyên trinh.
Với tình, ta áng bình minh
Với em, ta khỏi bóng hình cô đơn!
4
Cài then cái ngủ vo tròn,
Cạn mùa kén giật mình còn buông tơ.
Ướt đằm chìm nổi ngây thơ
Giọt ru nở mở cơn mơ xao lòng!
À ơi, thoát kẹn tơ hồng,
Tằm kia rút ruột cánh đồng xanh dâu!
5
Nghìn năm khóa, giữ Động Đào
Ta như con suối khát khao chờ triều.
Nghìn năm dồn một chữ yêu
Như con thác đổ xuôi chiều vế em!
6
Ơi à, so đẹp ta ghen
Hoa nào sánh được với em đâu mà?
Thì xin hỏi thử Ê-và,
Sinh sau vẫn cứ em là phần hơn.
Thôi đừng nói đẹp ta hờn,
Có gì đẹp ở trần gian so bằng!
Tố Hoài
ĐĂM ĐẮM KHÔNG LỜI
Đêm qua em đến thăm ta
Đón em ta thể như là đón dâu.
Pháo đùng bén đỏ trầu cau
Chúc hoa bối rối vàng au cả phòng.
Cựa mình chao phía hư không
Vơi quay quắt nhớ sầu đong lại đầy!
Đung đưa trúc lệch mai gầy
Nhặt khoan dìu dặt tỉnh, say một đời.
Cái duyên đăm đắm không lời
Đã đem ủ suốt cả thời non tơ!
Đâu ngờ cau mỏng trầu thưa
Phải nhau vẫn thắm đêm khuya chập chờn!
Tố Hoài
VÒM CONG P H Ù S A
Cố giấu đi cặp mắt chia xa
Nỗi đau đáu lộ đầy tay bối rối.
Nụ…hồng tròn
Em hái sao vồi vội?
Xanh bầu trời thương cảm, uốn vòm cong!
Để trong ta rào rạt tiếng dòng sông
Mê mải tưới những thăng trầm lụt hạn.
Gỡ chút bâng khuâng
Gói lời hò hẹn
Dát khung trời thương nhớ đỏ phù sa!
Tố Hoài
TRẦM TÍCH
Tặng Ph.Q.
Không sắc hương, về neo nơi em
Gập gợi con đường quanh gấp khúc.
Ta thẩm thức phía sau từng nét khuất,
Cả một miền mơn mởn nắng vàng rươm!
Ta tan trong ngọn nụ mầm em,
Thấy cứng cáp lớn hơn từng thách đố.
Đằm vào giọt mồ hôi kham khó
Có mặn mòi hương đất kết thành hoa!
Ơi tình yêu có phải tự ngàn xa
Đã chắt lọc muôn vàn tinh khiết lại.
Xòe tay đón, hướng về miền xanh gọi
Nhận một vùng trầm tích sắc hương quên!
* Tố Hoài – 2014
M Ư A Đ Á…
Rón rén
Đi qua buồn em
Bỗng chạm vào mình tím buồn ngằn ngặt.
Níu kéo lại ánh vàng Thu dè dặt
Vội vàng em đã gửi vào Đông!
Nỗi buồn thì riêng.
Con đường thì chung.
Gót nền nã trên đôi hài cỏ.
Đi tìm trái tim gầy chung chiêng đâu đó
Ngậm ngùi rong ruổi miền mơ!
Rón rén đi qua mong chờ
Tay chạm phải triền lạnh giá.
Sợ òa vỡ như chiều nay
Mưa đá
Để lại đằng sau bong bóng vô tình!
Mạnh Đông 1999
Tố Hoài
T U H Ú G Ọ I B Ầ Y
Ảnh minh họa*
Có chăng?
lửa bén ngải bùa !
Giã lòng tôi bỏ Bụt chùa theo em.
Đã đành
Chín vạn ngàn đêm
Vin tay chính quả chín thềm bậc xây.
Bỗng dưng
Tu hú gọi bầy !
Quả non xanh ở trên cây vào mùa
Lửa duyên
gửi chốn cửa chùa
Độ cho trái rấm đủ vừa lên hương!
Tố Hoài