TIẾNG VỌNG….
.
Dừng ở ngã ba Quán Trữ. Xế trưa.
Thế là đã trở về bến cũ. Nơi ta chắt chiu nắng mưa, góp gom suốt nửa đời gian khổ. Bỗng đổ dồn sóng dậy những buồn vui.
Bà mẹ thương ta giọt lệ vẫn rơi.
Em gái nhỏ vì ta không hề hờn giận.
Dẫu vội vàng như còn công việc bận. Chẳng dễ ngọt ngào trong bối rối… về nhau!
Tuổi trẻ đi qua,
Hò hẹn đã qua đâu?
Đóng kín lại riêng tư cho ngọt đằm khoảng cách.
Chiến tranh ập vào em. Vết thương không chỉ là da thịt. E mở ra buốt lạnh ruột gan mình!
Ta trở về.
Vẫn chỉ một người…anh. Ta chẳng thể khôn hơn. Em không còn nhỏ nữa.
Chỉ thấy trong tim máu dồn như lửa, chừng như tiếng bom vô tận, vô hồi!
Ta đi qua chiến tranh.
Chiến tranh cũng đi rồi.
Còn lại vết đau hằn sau vết đạn.
Âm vang vẫn còn. Có thể nào chắp cho lành lặn?
Chừng như tiếng bom vọng lại vẫn…vang rền…
. TỐ HOÀI
. Hải Phòng 1976