Hương Nhu – ĐÊM TRỞ GIÓ – thơ

0
363

                 ĐÊM TRỞ GIÓ

Thức tỉnh
Màn đêm gió trở
Chập chờn
Trong giấc thu ba.

Buồn đi
Theo mùa lá đổ.
Ngóng nghe
Nụ báo
Mùa hoa!
Hương Nhu

           XANH NGÀN SAU

.                    Tặng y của tôi

Nhọc nhằn nặng hai vai
Thày giáo và thầy thuốc
Hạt phấn gieo tri thức
Vào mảnh vườn ngày mai

Vẫn cứ là bàn tay
Chăm nụ hồng sức lực
Thước thời gian đo được
Tâm thiện nguyện đắp bồi.

Gom khát vọng đầy vơi
Căng kẽ cành huyết mạch
Dòng chảy trên trang sách
Nảy chồi xanh ngàn sau!
.                    Hương Nhu

.          SƯƠNG  XUÂN

Xuân  thả lên vườn sương
Phất phơ như mây khói
Ánh ban mai chỉ lối
Cho mỗi ngày tinh khôi

Sương mặc cho mùa hội
Nở sắc Xuân lên chùa
Trước Phật đài thành kính
Thắp sáng lòng thiện –chân.

Thắp từ tấm lòng thành
Trầm thơm hồn liệt sĩ
Đã tạc vào thể kỷ
Sáng trong trang sử hùng

Hạt Xuân gieo tốt lành
Lên cả từng con chữ
Để hóa mầm hóa nụ
Trái tròn đầy tương lai!

Mưa Xuân chan lên cỏ
Miên man xanh bên trời
Xanh ra ngoài năm tháng
Xanh tôi… mùa xuân ơi!
.               Hương Nhu

BÌNH LUẬN