HƯƠNG NHU – với U Mặc thơ
trong
MÙA HOA XOAN ĐẾN
Phương Quang
Hương Xoan gợi mở bao ký ức tuổi thơ về một làng quê yên ả. Hương vị MÙA HOA XOAN ĐẾN tràn về chiếm lĩnh với tỷ trọng khá cao trong tập thơ của Hương Nhu. Chị vẫn có góc nhìn riêng tạo ra và bung tỏa với ngôn từ phong phú khá sắc sảo, chuyển tải đầy ắp ý tưởng thơ. Chị giữ được phong cách thơ riêng, chân thực, cởi mở dễ nhận ra sự uyển chuyển, hào hoa:
Sáng lóng lánh mặc nhiên chiều mờ, tỏ
Lặng mình Nhuộm sắc Buông hương!
Khúc lặng
Thơ ngũ ngôn thật có duyên với chị. Hầu hết như con thuyền chở khẳm của cải quý mà vẫn xuôi chèo mát mái, cập bờ. Lời thơ lóng lánh, gợi mở góc nhìn tinh tế, thủ thỉ trao cho người đọc:
Màu thời gian vừa tỏ
Đã đong đầy tiếng chim
Gió hát lời bình yên
Lay hạt sương thức muộn.
Sớm quê
Hay:
Sợ chật chội áo cơm
Quên Vu Lan tháng Mẹ.
Mượn lời ru thơ bé
Xin nhắn vào bao la!
Mẹ xòe tay đón
Cái nút thắt trong thơ Hương Nhu là sự biểu đạt tư tưởng. Những câu thơ dồn nén cho đến độ vỡ òa thì bật bung như một châm ngôn cuộc đời đã tích tụ:
Gió…chính gió tạo ra
Ẩn hình bàn tay gió!
Hình của gió
Hay:
Cả một đời dâng hiến
Bớt đau mỗi đời thường
Vì mỗi đời thường
Gợi ra lòng nhân ái bao la như lời nhắn nhủ, một nhân cách sống:
Tấm lòng của chim sâu
Mà gió vô tình quá
Ta bỏ qua tất cả
Hãy nhớ về chim ơi!
Hãy nhớ về chim ơi
Trong thơ Hương Nhu thường dùng từ láy rất hiệu quả. Từ láy tượng hình, từ láy tượng thanh. Tạo nên chất nhạc, chất thơ làm câu thơ giầu sức biểu cảm. Ta bắt gặp những từ như ong óng tơ vàng. chong chong con mắt, nhưng nhức lòng… Chẳng hạn:
Giá bữa nay nắng lóe rớt bên thềm
Cũng chun chút dịu đi cơn đau thắt
Đợi nắng
… Mưa hăn hắt lạnh thấu và
Gió hun hút buốt lách lùa cứa tim!
Đồng vọng
Mây ven vén, Trăng rỡ ràng
Để ai mắc thẹn dưới màn Trăng xưa?
Nhắc mình
Thật đa chiều, thật u mặc! Không chỉ chiều kích thẩm mỹ thơ tăng lên mà mục đích biểu đạt được tô đậm. Nếu nói tập thơ trước, chất u mặc khởi đầu hé lộ thì MÙA HOA XOAN ĐẾN đã hình thành rõ nét. Người cầm bút vững, thường bộc bạch một lối u mặc riêng mình .Nhà thơ đứng trong Đêm dữ tợn… mấy lần ta chôn đứng đôi chân. Cái thân phận con người nhỏ bé không nhụt chí. Sự đối lập với nó ngay trong bão tố dữ dằn ấy tạo ra một ý chí, một sức sống mãnh liệt muốn làm như một dáng đê! Vậy là từ muốn thử sức đến tuyên ngôn thách thức gió dông! Câu thơ tạo nên tố chất u mặc, cũng hóm như nhành hoa gầy guộc kia trong bãi lầy mà mặc nhiên lặng mình nhuộm sắc buông hương!
Trong vô thức chỉ có anh là thật. Và:
Ta phù du tìm mãi…một bóng hình.
Nhành Xuân muộn
Không là phù du, không là vô thức! Đó là điều chân thực nhất, trung thành nhất luôn ẩn hình hài ngự trị trong tâm thức tình yêu tìm kiếm. Sự trả giá ôm đớn đau tạo ngọc và tím sầu Đông cuối lá là cho một ngày mai dâng ngọc cho đời, cho mầm nụ, hoa lá sinh sôi, một tình yêu không vô vọng, để nhớ nhung ơi …cuộn vào anh cho ta ngọt môi tìm!
Rồi Nàng Bân mang cái rét về, giật mình nghe tiếng mời chào nồng thắm với cụ già thì Ngỡ ngàng nàng nhận ra Giật mình như có lỗi Khuya rủ nhau đi vội – Rét Nàng Bân. Là góc nhìn mới hóm hỉnh, cởi mở tình người.
Ơi tháng Ba bước chân
Bịn rịn người xa cách
Giận mình giờ là khách
Điệp khúc Tháng Ba,
Lỗi nhịp về dấu chân
Thương quá ngày xưa,
Nhớ nhau! Đón đợi gió lùa
Thoảng như một nụ hôn vừa chợt qua!
Bùa trăng
Gương mặt thời gian phút giây đẹp quá,
Hơn vạn lần dang dở một mùa yêu!
Trước thềm Xuân
…thật humour (u mặc) đúng nghĩa! Là cách tu từ, chơi chữ trong thể hiện u mặc.Câu thơ trở nên thẳm sâu và nặng ký.
Thơ Hương Nhu dễ để ta đồng thuận nhưng cũng dễ khơi gợi phản biện cho một góc cạnh mới khởi sắc của thơ.
Một số bài thơ trong MÙA HOA XOAN ĐẾN
KHÚC LẶNG

Em vượt lên
Giữa mông mang bãi lầy
Gầy guộc một nhành hoa sắc đỏ.
Sáng lóng lánh
Mặc nhiên chiều mờ, tỏ
Lặng mình
Nhuộm sắc
Buông hương!
HƯƠNG NHU
MỞ VÒNG TAY
Thoang thoảng hương đưa,
Thoang thoảng gió
Vị cỏ hương gợi nhớ đến nao lòng!
Bật dậy.
Tìm ta trong dáng nhớ
Ngọt tê đầu lưỡi tận miền mong.
Hương vị lòng
Ta gửi tự nguồn sông
Theo ký ức xuôi về miền chân sóng.
Vươn cùng núi cao.
Trải cùng bể rộng
Mở vòng tay ôm hai ngả thời gian!
HƯƠNG NHU
NHÀNH XUÂN MUỘN
Cả đời ta nợ… một giấc mơ
Trong vô thức chỉ có anh là thật.
Loài trai biển ôm đớn đau tạo ngọc
Ta phù du tìm mãi…một bóng hình.
Ta qua nhau như một thoáng vô tình
Nhành Xuân muộn tím sầu Đông cuối lá.
Nhớ thương ơi hòa theo gió cả
Cuộn vào anh cho ta ngọt môi tìm!
Nam Định , 2011
. HƯƠNG NHU
SỚM QUÊ
Vạt cỏ non xanh rờn
Giãi mình ngoài cửa sổ
Màu thời gian vừa tỏ
Đã đong đầy tiếng chim.
Gió hát lời bình yên
Lay hạt sương thức muộn.
Dập dìu đàn bươm bướm
Đem phấn điểm muôn hoa.
Kìa cánh cò lướt xa
Sáo diều ai tha thiết.
Mấy chú cún mải miết
Tập gõ tiếng vào đời!
Mỏng mảnh ánh hồng rơi
Trống trường vang giục giã.
Đường, thày trò hối hả
Buổi sớm quê vỡ oà!
HƯƠNG NHU,
BÙA TRĂNG
Bản thảo
Vừa gửi đi xong
Lơ ngơ thoảng tựa như không có gì.
Ruổi rong
Chắp cánh thơ đi
Mà bâng khuâng lạ, mỗi khi chiều về.
Đâu rồi?
Ngọn gió tỉ tê
Cùng thơ như thể vỗ về sẻ chia.
Mà giờ
Chống chếnh thế kia
Như ngộ hương lạ trăng khuya bỏ bùa.
Nhớ nhau!
Đón đợi gió lùa
Thoảng như một nụ hôn vừa chợt qua!
. Ngày gửi bản thảo đi in
. 17-9-12, HƯƠNG NHU
MÙA HOA XOAN ĐẾN
Hương xoan vừa chớm thoảng
Đánh thức hoài niệm quê.
Ký thác lá bùa mê
Vào cây đa bến nước.
Tuổi tung tăng bím tóc
Trốn học xem hội chùa.
Chân đất, đầu đội mưa
Chưa đòn roi đã khóc.
Ruộng bèo dâu giá buốt
Đã gieo nhớ gặt thương.
Buổi tiễn anh lên đường
Suốt cả đời thổn thức.
Ngóng tin con thao thiết
Khoác đêm thâu mẹ ngồi.
Sao mờ tỏ cuối trời
Chia hai hàng lệ ứa.
Sóng trĩu vàng biển lúa
Trăng mê mải soi liềm.
Đất ngả luống mượt mềm
Níu tay người, hò hẹn.
Chợt niềm kiêu hãnh đến
Gọi ta về đất thiêng
Cội tứ tổ Quần Anh
Cửu tộc(*) vươn bờ cõi!
Rạo rực mùa xoan tới
Nghe vọng tím hồn quê
Hương da diết gọi về
Bồn chồn…cùng nón, áo…
| Mùa hoa Xoan 2014
. HƯƠNG NHU
___
(*)Tứ tổ: Trần Vu, Vũ Chí, Hồng Gia, Phạm Cập
Cửu tộc: Bùi, Đoàn, Đỗ, Lại, Lê, Nguyễn, Phạm, Trần, Vũ. Thủy tổ có công khai lập huyện Hải Hậu.
CUỐI CON ĐƯỜNG
Em đơn côi hiu hắt cuối con đường
Anh về chậm. Đừng giận anh, em nhé!
Ùa về anh cả bầu trời tuổi trẻ
Ký ức một thời áo trắng em ơi!
Mắt em buồn nương náu khoảng chơi vơi
Đã thấm đẫm những nhọc nhằn cơm áo.
Đã đứt gãy những nổi chìm mộng ảo
Chiu chắt những gì đã có cùng anh.
Cây khô kia đang thắm lại màu xanh
Điểm quay hướng ta về con đường mới.
Tóc ngàn lau biết còn nhau chờ đợi
Phía hoàng hôn ngời ánh cuối con đường!
HƯƠNG NHU
NHỮNG CÁNH CHIM VỀ TỔ
Tặng Huyên và những
học trò cũ của tôi.
Bầu trời Xuân nâng bổng cánh chim bằng
Đau đáu trở về nơi có cha có mẹ
Nơi bạn bè khóc, cười thời thơ bé
Nơi cô, thầy, lớp lớp tóc hoa râm.
Nơi sông Ninh ôm ký ức thì thầm
Chùa Phúc Ninh rêu phong viền cổ tích
Lời hẹn hò dưới bóng đa tịch mịch
Pháp-Việt trường(1) dưỡng hồn trẻ ngàn năm.
Tiết Nguyên Tiêu, luận sáng áng thơ văn
Da diết thấm từng nhành ân kẽ phúc.
Túi hảo tâm cứ hào hoa thúc giục
Gieo nơi nào cho thêm lộc, thêm xuân!
Mảnh đất quê vẫn rộng mở nghĩa nhân
Hạt giống mới sẽ kết thành trái ngọt.
Chim lại về gieo hạt lành giống tốt
Cho ngàn đời giữ đỏ sắc An Tiêm.
Trời cao xanh với đất thấu bình yên
Hạt tiếp hạt cứ quyện hồn vào đất.
Vẫn bàn tay ngày nào cầm phấn viết
Bóng nghiêng chiều thầy cô mãi vun xanh.
Trực Cường, ngày Thơ – Quý Tỵ 2013
. HƯƠNG NHU
ĐIỆP KHÚC THÁNG BA
Vào tháng Ba quê tôi
Lửa gạo già thắp sáng
Bến sông Ninh lồng bóng
Sóng cồn thổn thức trôi.
Có gì tháng Ba ơi?
Cánh cò về bay lả
Cánh diều ru mềm gió
Cứ da diết gần xa!
Có gì ơi tháng Ba?
Bóng dập dìu mời gọi.
Chùa Phúc Ninh(1) trẩy hội
Rước kiệu qua đền Trần.
Như tháng Ba thánh thần
Phật gọi về tích đức.
Nào chung tay góp sức
Với cội nguồn quê hương.
Ơi tháng Ba thân thương
Tiếng chào cao hơn cỗ.
Mùa khoai lang thơm bở,
Xoa xuýt gọi quây quần.
Ơi tháng Ba bước chân
Bịn rịn người xa cách.
Giận mình giờ là khách
Tháng Ba, tháng Ba ơi!
Tháng Ba-2013
. HƯƠNG NHU
THƯƠNG QUÁ NGÀY XƯA
Bỗng gọi về quê hương
Bờ tre xưa, ngõ nhỏ.
Sông neo đôi dòng nhớ
Lỗi nhịp về dấu chân.
Hải Cường(1), chuông chiều ngân
Thủy triều lên ngập lối.
Rơm rớm mắt ngóng đợi
Ôm cặp, chờ… dắt qua.
Đông Biên(1) một thời xa
Mái trường chung năm huyện.
Mùa thi. Trăng xao xuyến
Thổn thức gieo ước mơ!
Hải Phú(1) vào trang thơ
Lớp học đêm tan muộn.
Mắt thay lời tâm nguyện
Bịn rịn… Ai dẫn về!
Xa vắng vầng trăng quê
Bạc mái đầu trăn trở.
Vần thơ gieo dang dở
Đâu rồi? Ai dáng xưa!
Năm mươi mùa lá thưa
Màu non xanh bừng thức
Réo rắt từng cung bậc
Thương quá! Ngày xưa ơi!
Hà Nội, Thu 2012
. HƯƠNG NHU
_______
1.Các địa danh học cấp 1, 3 và 2 của huyện Hải Hậu
NHẶT CHIỀU...
Sáng hoa nở lung linh
Cho ai mà thắm biếc?
Chiều tà mang oan nghiệt
Chao chát miền hư không!
Thương cảm ngã cõi lòng
Nỗi đau đời Thanh Quế.
Sớm rực lửa là thế
Nhặt chiều tàn… xác hoa.
3-2013
. HƯƠNG NHU
VÌ MỖI ĐỜI THƯỜNG
Kính dâng hương hồn cha
Ngõ nhà sao tĩnh lặng
Hàng cau gầy xạc xào
Phòng cha gió trống vắng
Còn lại sắc thanh tao!
Căn bếp nhớ, nôn nao
Thuốc sao reo khe khẽ.
Giọt mồ hôi hem hễ
Khói cay xè mắt Người!
Nắng quái chẳng hề vơi
Muối đời cha trắng áo
Tẩm, phơi dòn dược thảo
Vị cỏ cây lên hương.
Tán nhãn xum xuê vươn
Cánh võng đưa, thường trú.
Cha gieo vần thơ phú
Và cây đời lên xanh!
Con vội về bên lăng
Dáng cha vừa phảng phất
Cách cha chỉ thước đất
Mà tìm đâu thấy Người!
Tròn vạnh hương đất trời
Thỏa lòng cha thiện nguyện.
Cả một đời dâng hiến
Bớt đau mỗi đời thường!
Quỳnh Phương,
. tháng Chạp 2013
. HƯƠNG NHU
NƯƠNG BÓNG MẸ
Kính dâng hương hồn mẹ
Mẹ mất rồi! Sét đánh ngang tai
Xé lòng ta! Xé lòng con trẻ.
Dưới mái nhà tranh, ngọn đèn nhòa lệ
Run rẩy nỗi buồn không đáy, bủa vây!
Nước mắt tuôn thấm đẫm đôi mày
Ngoài trời mây đổ mưa bay nghẹn ngào
Những tiếng nấc dâng trào trong cổ
Hạc nội mây ngàn, tận khổ mẹ ơi!
Mẹ vội đi không để lại một lời
Con trẻ bơ vơ giữa đời hiu quạnh.
Mẹ ra đi cả chiều Đông giá lạnh
Không kịp nhìn con, không kịp về nhà
và không kịp nhìn cha ở lại!
Đêm ngổn ngang, lê thê buồn trống trải
Ký ức cồn cào lướt lạnh tê da.
Bên song thưa, đằm dịu ánh trăng ngà
Mắt nheo nhìn, mẹ tỉ tê trò chuyện.
Mai kia con học xong trường huyện
Mải miết cánh ong lả mật chiều tà.
Nghĩ vu vơ… mà lệ mẹ ứa nhòa
Mằn mặn môi con vỡ oà tiếng khóc.
Mẹ thương con tuổi thơ khó nhọc
Như thương mình cô độc tuổi già.
E chim non khi cất cánh bay xa
Lúc chiều nghiêng sương sa bóng lẻ.
*
Trắng đêm Đông. Sóng nguồn dâu bể,
Giông gió ập oà muốn cuốn hồn con!
Còn đâu mẹ vòng tay ôm thời bé
Dẫu biết thế. Vẫn da diết mẹ ơi!
Thắp nén hương. Con lau nuốt lệ rơi
Nương bóng mẹ, bước đi con thêm vững.
Qua đêm dài, bầu trời kia sẽ hửng
Và lòng con nhen lửa tự hôm nay!
. HƯƠNG NHU
ĐÊM TRĂNG THỨC
Tặng các cháu con chị tôi
Nuôi con ai quản nhọc nhằn
Chỗ ướt mẹ nằm chỗ ráo phần con.
Trắng đêm nâng giấc vuông tròn
À ơi chóng lớn mau khôn mẹ mừng.
Quản chi mặn muối, cay gừng
Hạt cơm đánh đổi bán lưng cho ngày!
Qua sáu khắc tới canh chày
Mồ hôi nhỏ giọt nhuộm cay cải cà.
Thương chồng việc nước non xa
Lo con buốt giá ê a đến trường.
Mát trong như những giọt sương
Vô tư thấm tháp chồi vươn xanh rờn!
Thân ve ngày một héo mòn
Vẫn chiu chắt để cho con đủ đầy
Ôi lòng đôn hậu đầy tay
Đàn con chưa kịp dựng xây, vun trồng.
Bỗng đêm giông gió quặn lòng
Trớ trêu nguội tắt giấc nồng chị tôi!
Chị theo tiên tổ về trời
Cỏ xanh đắp mộ. Kiếp người biệt xa.
Đầy trời sao chớp lệ nhòa
Chị chan nước mắt ôm òa vào con!
Đêm nay Trăng thức muộn hơn
Sẻ chia cùng chị quãng buồn trần gian…
HƯƠNG NHU
TÌM NGÔI BẢO VỤ
Dõi mây trắng lang thang
Tìm ngôi sao Bảo Vụ (*).
Năm mươi Đông cách trở
Con biết mẹ nơi nao?
Thăm thẳm vòm trời cao
Nơi đâu miền cực lạc?
Đẫm nỗi buồn man mác
Vời vợi niềm tử – sinh!
Quỳnh Phương, 2013
, HƯƠNG NHU
______
* Ngôi sao chỉ mẹ.
LỜI TẰM VANG
Đội dâu mẹ bước xa xăm
Tay dâu mẹ rắc nong tằm cõi mơ.
Mẹ gom từng điệu ầu ơ
Tích lòng nhân nghĩa bây giờ cho con.
Mù đông nhuốm lạnh ngõ mòn
Sà vào lòng mẹ sóng dồn thương yêu.
Muốn khoe con với nắng chiều
Con thành Cô Tú – Mẹ siêu bóng tà.
Khổ đau dầu dãi tuổi già
Thương con liễu yếu mưa sa cõi này!
Gửi hồn vào kén nơi đây
Dệt từng ngày mỏng đêm dày không thôi!
Theo con bươn chải dòng đời
Vọng xưa nâng níu như lời tằm vang.
Ngưng trong ong óng tơ vàng
Rưng rưng… mẹ với nong tằm mẹ nuôi!
Nhân ngày giỗ Mẹ
. Hải Phú, Đông chí, 2013
. HƯƠNG NHU
GỬI LỜI THƯƠNG VÀO ĐẤT
Tưởng nhớ liệt sĩ Nguyễn Ngọc Kha
. bạn học cùng cấp 2 & 3 Hải Hậu.
Bờ sông quê yên ả
Bia trắng mấy chục hàng
Nhà bạn, ngôi nào nhỉ
Hỡi bướm trắng xôn xang?
Tình đất quê cưu mang
Bạn gối đầu non nước.
Mạch ngầm đàn róc rách,
Giun dế ca dặt dìu!
Huệ trắng rưng rưng chiều
Gửi lời thương vào đất
Đỏ nhang không nỡ tắt
Chia hương quyện chẳng tàn.
Nhớ chiều xưa rộn ràng
Bài Tình ca ta hát.
Đất nước còn chia cắt,
Áo lính bạn lên đường.
Dũng khí gửi chiến trường
Hồn cốt về lòng mẹ.
Tuổi hai mươi mãi trẻ
Trong đáy tim bọn mình.
Nửa thế kỷ trôi nhanh
Mỗi người theo mỗi bước.
Bạc đầu về họp lớp
Dậy đi nào Kha ơi!
Chỗ này dành bạn ngồi
Bài Tình ca hát tiếp.
Với hoa trái mình thích
Tha thiết thuở thơ ngây.
Váng vất gió heo may
Se se cay tròng mắt.
Ướt mi ngày họp mặt
Thiếu vắng nhau ngậm ngùi!
Đất nước nối liền rồi
Bạn kề vai đồng đội
Nước sông quê mát rượi
Ru giấc bạn ngàn Thu!
1-2010
. HƯƠNG NHU
MẸ XÒE TAY ĐÓN
Sợ chật chội áo cơm
Quên Vu Lan tháng Mẹ.
Mượn lời ru thơ bé
Xin nhắn vào bao la!
Từ hồng hoang sinh ra
Mẹ đầy vơi ăm ắp.
Quạt nồng và lạnh ấp
Cho con lớn nên người!
Mẹ nâng bước đường đời
Lẽ nào ta quên nghĩa?
Có khi nào rơi lệ?
Khi nào nhưng nhức lòng?
Lúc nhởn nhơ mây rong
Thấy lòng mình có lỗi?
Kìa Ngộ Không sám hối
Quên sao núi Ngũ Hành!
Biết nhớ ơn sinh thành
Mẹ xòe lòng tay đón,
Như mưa hòa khắp chốn
Và nắng về xanh cây!
Mùa Vu Lan 2014
. HƯƠNG NHU
BÓNG CHIỀU
Cây khô còn sót lại
Chút biếc trong ánh trời
Chim về… như xa lạ
Nỗi niềm riêng không lời!
Mưa chạnh lòng… rơi rơi
Bâng khuâng con đường cuối.
Mới thời Xuân rong ruổi
Đã thành xưa lướt qua.
Chợt chộn rộn tim ta
Khoảng trời riêng gõ cửa
Và hoàng hôn thắp lửa
Mặc bóng chiều cứ trôi!
HƯƠNG NHU
BẾP LỬA
Nơi ấy cô đơn có làm anh lạnh?
Mà sao em bỗng thấy xao lòng!
Em nghiêng hết, kết vòm che mưa nắng
Bỗng con tim rực ấm bếp lửa hồng!
11-2013
/ HƯƠNG NHU
THUỞ Ô MAI
Ta thao thức
Lục tìm trong ký ức
Mênh mang.
Mênh mang khoảng trống
Tìm ai?
Ta gom nhặt
Và ghép từng mảnh vỡ
Bỗng ùa về ào ạt …
Thuở Ô mai!
5-2014
. HƯƠNG NHU
TRÀNG AN
Thuyền ta trôi theo thời gian Tràng An(1)
Sông cứ oằn mình ruổi rong len lỏi
Núi cứ bá vai điệp trùng xanh màu núi
Để vang vọng hồn non nước ngàn xa.
Ta xòe tay bám vào lòng đá Các-xtơ(2)
Dọc bốn ngàn năm mỗi tầng trầm tích.
Chỉ một lần với non xanh nước biếc
Mà say lòng cho mãi tận mai nay!
Tràng An-2014
. HƯƠNG NHU
____
1.Tên cố đô Hoa Lư (968-1010).
2.Karst là hiện tượng phong hóa đặc trưng miền núi đá vôi để tạo nên hang động, suối ngầm…
TỪNG GIỌT TRÔI VỀ
Nhớ nhung tặng lớp 10A
(khóa1960-63) Trường
. Phổ thông Cấp 3 Hải Hậu
Rộn rã quây bên thềm
Hai bốn ly rượu ngọt.
Mừng vui ngày gặp mặt,
Thầy, trò lớp Mười A
Đâu rồi những dáng xưa
Trên mái đầu tiêu muối?
Đâu môi hồng tươi rói
Lúng liếng nụ cười duyên?
Ngót nghét năm mốt niên
Bạn, người còn người khuất
Trầm hùng trong khóe mắt
Thầy trò dành cho nhau!
Năm phút quá trôi mau
Bộc bạch mình sao đủ?
Ai nói… vô tư lự
Ngày xưa ấy… yêu thầm!
Ôi men ủ bao năm
Một tình thương chia sẻ.
Canh cua, cơm tập thể
Chao ơi! Vị quê nhà!
Cạn ly rồi lại xa
Nhấp buồn vui đắng ngọt.
Đọng xưa… từng giọt một
Trôi về lớp 10A!
Yên Định 10-6-2014
. HƯƠNG NHU
. ĐỢI NẮNG
. Tặng những người
. đau xương khớp
Thương người đau, mọi heo hút nẻo đường
Giữa lạnh Đông dăng dăng mùa buốt giá.
Thương cây bàng khẳng khơ trụi lá
Run rẩy duỗi mềm úa ủng rụng chân cây!
Chiều đục mờ quánh đặc một màn mây
Nắng đi đâu để lòng người, khao khát
Cơn đau nhức nối theo nhau ào ạt
Khi nắng về thôi tiếng dế sầu đêm!
Giá bữa nay nắng lóe rớt bên thềm
Cũng chun chút dịu đi cơn đau thắt
Nắng sẽ hiểu nỗi niềm mong quay quắt
Thêm nụ cười ấm lại mỗi lần đau!
Dẫu chẳng được như màu nắng Thu đâu
Thì nhàn nhạt, chóng vánh thôi cũng được.
Nếu không thể… nỗi đau đôi cánh khép
Ta bằng lòng quãng đường dạo chẳng xa.
Nhưng nắng ơi khi sắc nắng chan hòa
Xua tê áti. Về bình yên ấm áp
Cây khô kia được vỗ về thấm tháp
Nắng có hay nỗi mong đợi nắng về!
Mạnh Đông 2014
. HƯƠNG NHU