Vũ Hoàng Chương – QUÊN – thơ

0
1669

Kết quả hình ảnh cho ảnh vũ hoàng chương   Nhà thơ Vũ Hoàng Chương  (1916 -1976)
Sinh  tại Nam Định. Gốc làng Phù Ủng, Mỹ Hào, Hưng Yên.
Học vị : Tú tài trưởng Albert Sarrault Hà Nội,1937.
            Học Luật và Cử nhân Toán
Tác phẩm thơ: Thơ say (1940).Mây (1943).Thơ lửa (cùng Đoàn Văn Cừ, 1948).Rừng phong (1954).Hoa đăng (1959).Tâm sự kẻ sang Tần (1961).Lửa từ bi (1963).Ta đợi em từ 30 năm (1970).Đời vắng em rồi say với ai (1971). Chúng ta mất hết chỉ còn nhau (1973)…
Kịch thơ:Trương Chi (1944).Vân muội (1944). Hồng diệp (1944)

QUÊN

Đã hẹn với em rồi; không tưởng tiếc
Quãng đời xưa không than khóc gì đâu!
Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc,
Sát gần đây, gần nữa cặp môi nâu.

Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa
Có lẽ đâu tâm linh còn chọn lối
Để đi về cay đắng những thu xưa

Trên nẻo ấy tơi bời, – anh đã biết –
Những tình phai duyên úa mộng tan tành.
Trên nẻo ấy, sẽ từ muôn đáy huyệt,
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh.

Không em ạ, không còn can đảm nữa,
Không nguồn yêu suối lệ cũng khô rồi;
Em hãy đốt giùm anh trong mắt lửa
Chút ưu tư còn sót ở đôi môi …

Hãy buông lại gần đây làn tóc rối,
Sát gần đây gần nữa, cặp môi điên,
Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói,
Đưa hồn say về tận cuối trời Quên.
.                               Vũ Hoàng Chương


ĐỜI VẮNG EM RỒI SAY VỚI AI


Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu,
Lênh đênh thương nhớ dạt trời Âu.
Thôi rồi, tay nắm tay lần cuối,
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau.

Trai lỡ phong vân gái lỡ tình,
Này đêm tri ngộ xót điêu linh,
Niềm quê sực thức lòng quan ải,
Giây lát dừng chân cuộc viễn trình

Tóc xoã tơ vàng nệm gối nhung
Đây chiều hương ngát lá hoa dung,
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo,
Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng.

Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay.
Buồn mưa, trăng lạnh: nắng, hoa gầy
Nắng mưa đã trải tình nhân thế
Lưu lạc sầu chung một hướng say.

Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai.
Ra đi chẳng hứa một ngày mai.
Em ơi! lửa tắt bình khô rượu,
Đời vắng em rồi say với ai?

Phương Âu mờ mịt lối quê Nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây, người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng?

Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không?
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi,
Thoảng gió… trà mi động mấy bông
.                                               V.H.C.


BÀI CA HOÀI TỐ

Kết quả hình ảnh cho hình ảnh bút tích vũ hoàng chươngMùa đã sắp thu rồi, trăng ướt sương
Nến bụi chiêm bao, nằm xa nhớ thương
Hơi tiếng xưa, còn gió thơm canh trường
Em Kiều Thu giờ, lầu ai phấn hương
Ôi tóc xõa buông mây — trầm, tuổi nguyệt tròn gương
Mỏi mắt tương tư hoài, riêng đầu sông Tương
Máu rụng cánh hoa lề phố cũ
Tan tác thuở ân tình chớm nụ
Trăng xế lan can — ồ, vai kề yêu đương
Nửa giấc cô miên — này, bóng hoa động tường
Một phen tan vỡ miếu đường
Ôi mây mùa thu, nguyệt mùa thu
Dĩ vãng sầu cao vời vợi
Tháng sáu mười hai rồi, em hỡi Kiều Thu
Ta đốt tâm hương mà phương trời gọi em
Hồn phách khuya nay chừng gối chăn êm đềm
Có gợn cảm thông nào, làn da tuyết trinh
Nơi vết hôn xưa từng cháy men đa tình
Trăng sầu rung sáng rèm the
Một chút kỳ hương ta gửi đó
Hồn ta đã ta vào hơi gió
Quanh quất mình em rồi, hồn em có nghe
Mười năm rụng ước phai thề
Ôi hoa đầu tiên, mộng đầu tiên
Lòng ấy sông bồi núi lở
Tháng sáu mười hai rồi, em nhớ hay quên
Chớm thu ngày bước sang thuyền
Lại đã mười hai tháng sáu
Nghe mờ hận cũ hoa sen
Ngút ánh trăng phơi ngoài giậu
Bốn hiên khuya tà nguyệt bạch lên sương
Chiếc áo năm qua — hừ, buổi mai tựu trường
Vạt mỏng manh the — này, ta quỳ dưới chân
Đôi gót san hô còn vắng tin bụi trần
Tuổi thiêng rụng cánh thiên thần
Ôi thôi — còn chi, em là ai
Giọt lệ chiều nay đẫm máu
Gọi hồn em ngày-chưa-tháng-sáu mười-hai
Ta đã mất em rồi, Kiều Thu ngày xưa
Hào quang đã phai rồi, tóc mun dòng thơ
Đã hết tìm em, dù chỉ tìm trong mơ
Thuở trước tinh anh mà thể phách bây giờ
Hãy tự hủy đêm nay vào dĩ vãng
Xuất thần cho tận nhập với hư vô
Lòng hết trần gian, đời thôi năm tháng
Ôi Kiều Thu! Hồn em cũ ngây thơ
Ta sẽ gặp chính-em-mùa-thệ-ước
Con đường Tận Thế trăng lu
Vì ta vẫn là ta-thuở-trước
Kiều Thu ơi hỡi Kiều Thu
.                               Vũ Hoàng Chương  


QUA VÙNG HƯƠNG TRÀ


H
ương biếc tràn quanh nắp đậy hờ
Ấm sành nho nhỏ khói lên tơ
Hồn sen thoảng ngát trà dâng đượm
Ai biết mình sen rụng xác xơ

Hoa sống trong bùn thuở trước đây
Lầu son giam kín nhụy vàng hây
Dễ đâu bướm thỏa lòng khao khát
Trinh bạch toàn thân kiếp đọa đày

Mặt nước đìu hiu một sớm thu
Hồng trang vắng vẻ lối hoa cù
Đào phai thắm rụng tay phàm vịn
Rao bán mười phương chợ xất phu

Cánh rã rời theo nhịp ngón thon
Trắng phau muôn giọt lệ hương tròn
Lần rơi trên lớp trà khô héo
Lưu chút thơm thừa gửi nước non

Nâng chén mời anh thưởng vị trà
Đừng quên tan tác mấy đời hoa
Cạn từng hớp nhỏ cho Sen đượm
Vớt lại trần ai một chút Ta

Túy hậu cuồng ngâm
Ôi lòng ta sao buồn không nguôi
Niềm u uất dâng cao hề tháng ngày trôi xuôi
Há vì cơm áo chẳng no lành

Há vì đời không ai mắt xanh
Nhớ thuở xưa chưa có ta hề đường đi thênh thênh
Kịp tới khi có ta hề chông gai mông mênh
Cuồng vọng cả mà thôi bốn phương hề vướng mắc

Ba mươi năm trên vai hề trống không bình sinh
Lều nát hề trơ vơ ngõ mưa lầm lội
Trăng lạnh đèn mờ hồn đơn hề le lói
Đọc truyện cổ nhân hề lòng ta quặn đau

Gió bụi xôn xao hề thương vay người sau
Càng xót thân mình vô dụng
Thiên hạ chê bai hề lạc nẻo sang giầu
Ta chỉ tiếc cho thân hề vô duyên bấy lâu

Bá Nhạc đời không ai hề ngẩn ngơ vó câu
Gươm sắc uổng cho gươm hề Phong Hồ có đâu
Ai đó mách giùm ta với
Quẩn gót thế nhân hề như đàn quạ kia chăng

Hay như mây cao đơn chiếc hề cánh chim bằng
Ấp úng cân đai hề trói giam tài năng
Vỡ ruộng buông câu hề kho trời gió trăng
Ôi đường gai góc là bao hề sóng cồn mặt bể

Thương cho tay lái non hề con thuyền lao đao
Tiếc cho cơ hội muộn hề chặt gai được sao
Lá úa cành khô thu đông hề nối gót
Chuếnh choáng giang san hề còn say hát ngao

Mây hồng tím phương tây hề tà huy thoi thóp
Đời sắp tàn chăng hề bấc lu dầu hao
Ngõ hẹp giường tre giấc mơ hề chới với
Thôi hết mùa tươi

Hết thôi chờ đợi
Rượu hề rượu hề giùm quên nhé ngươi
Sao lòng ta đêm nay buồn không thể nguôi
Niềm u uất dâng cao hề tháng ngày trôi xuôi
.                                       Vũ Hoàng Chương


                   NGUYỆN CẦU

Hình ảnh có liên quan                          Bút tích  V.H.C.

Ta còn để lại gì không?
Kìa non đá lở, này sông cát bồi.
Lang thang từ độ luân hồi
U minh nẻo trước xa xôi dặm về.

Trông ra bến hoặc bờ mê
Nghìn thu nửa chớp, bốn bề một phương
Ta van cát bụi bên đường
Dù nhơ dù sạch đừng vương gót này.

Ðể ta tròn một kiếp say
Cao xanh liều một cánh tay níu trời.
Nói chi thua được với đời
Quản chi những tiếng ma cười đêm sâu.

Tâm hương đốt nén linh sầu
Nhớ quê dằng dặc, ta cầu đó thôi!
Ðêm nào ta trở về ngôi
Hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian.

Một phen đã nín cung đàn
Nghĩ chi còn mất hơi tàn thanh âm.
Vũ Hoàng Chương


BÀI HÁT CUỒNG

 Kết quả hình ảnh cho hình ảnh bút tích vũ hoàng chươngXuân có sang mà hoa không tươi
Ý ngát hoài chăng hề tuổi chớm ba mươi
Nằm say ngõ lạnh
Buồn nghe mưa rơi
Chiều xuống chênh song hề gió lên đầy trời
Ta đợi bóng hoa nào hiện
Ta lắng tin hương nào đến
Duyên kiếp gì đâu hề Ta có chờ Ai
Hương một sớm đã tan hề Hoa đã phai
Đời họ bỏ ta hề riêng gì kẻ ấy
Tình trót lầm trao hề Ta hỡi Ta ơi
Đốt lửa mà lên hề về đâu chẳng vậy
Chới với hư vô hề ném xa hồn Người
A ha — đập cho nát vụn
Tuôn châu òa bật lên cười
Ta có là Ta chăng hề Ai chứ là Ngươi
Chậu sành tiếng đập ngàn năm cũ
Họa điệu chiều nay xác rã rời
Họa điệu chiều nay lòng rạn vỡ
Bi thương xưa hề đột nhập hồn tan tác rơi
Ta đã say hề men chuếnh choáng
Ta đã mê hề khói chơi vơi
.                                  Vũ Hoàng Chương


BÌNH LUẬN