Nguyễn Tùng Linh – THỊ XÃ CỦA NHỮNG NGƯỜI ĐÁNH CÁ – thơ

0
818

Nhà thơ Nguyễn Tùng Linh
Sinh năm 1946 tại Hải Phòng
Tác phẩm Văn học:
Thơ: Hương biển – in chung (1976). Đất rộng trời xanh, in chung (1979).  Cửa sóng, in chung (1979). Nơi tất cả tình yêu của tôi (1986). Biển mùa Đông 2012
Truyện .ký: Con trai người thắp đèn cửa sông, (1985)
Giải thưởng văn học:
Giải Ba cuộc thi báo Văn
Nghệ (1982) bài thơ “Thị xã của những người đánh cá

                  THỊ XÃ CỦA NHỮNG NGƯỜI ĐÁNH CÁ

Phan Thiết
Thị xã nắng nôi
Gió thổi vô hồi
.                      dưới sắc trời không Hạ.
Biển như người nghệ sĩ không bao giờ ngơi nghỉ
Giai điệu sóng ngàn năm lúc bổng, lúc trầm…

Những người chài còn kể lại cháu con
Nơi đây xưa chỉ cát bay trắng lóa
Chỉ cát bay
.                  dưới nắng trời mùa Hạ
Biển cô đơn, biển chưa có con thuyền.
Và khi người đánh cá đầu tiên
Buông neo xuống
.                    cát đã thành bờ bến.

Tháng Bảy – tháng của nồi đợi chờ đã đến
Vụ cá nam, đàn chim sánh trở về
Vít cong mình hàng dừa ôm trái nặng
Lá như bàn tay vẫy tiễn thuyền đi
Và thuyền đi cho biển xa gần lại
Con cá tươi quẫy trong nỗi đợi chờ.

Gánh cá đầy theo nhịp bước đong đưa
Bến Cồn Chà cá về trên bãi cát.
Tôi bối rối trước bao lời mời mọc
Lòng nôn nao cơn gió biển mặn mòi
Những tên cá nghe ngộ ngĩnh tức cười
Con xanh xương, con mảnh sành, con nhệch
Con tôm hùm lần đầu tiên tôi biết
Chợ tan rồi, lòng tôi khát khơi xa…

Phố kề bên, đường hẹp chẳng vỉa hè
Quốc lộ Một
.                     vắt qua
Như tấm khăn của người đánh cá
Những hũ chượp bày ngay ra mặt phố
Thư viện êm đềm dưới bóng lá công viên
Những chàng trai sau buổi kéo lưới đêm
Nay lặng lẽ lật từng trang sách đọc.

Thủy triều lên sóng đổ về dào dạt
Sông Cà Ty chuyển cột dưới nhà sàn
Con hải âu bay lạc vào thị xã
Tôi ngước nhìn đôi cánh trắng bâng khuâng
Những sắc áo đan nhau dưới ánh nê-ông
Nụ cười nối những tấm lòng gần lại.
Biển thay mùa, biển đang vào ngày hội
Ngóng ánh đèn xa cả thị xã bồn chồn…

Đồng chí bí thư xưa là một tài công
Nay vẫn lo toan như một người thuyền trưởng
Tim anh đập nỗi cồn cào của sóng
Năm tháng đi qua trên mái tóc dãi dầu
Lòng trở trăn từng con số chỉ tiêu
Những con số chứa bao điều hứa hẹn.

Tôi đã yêu mà không hề giấu giếm
Những em bé cởi trần tóc cháy dưới mặt trời
Những bà má miệng bỏm bẻm nhai trầu, tay vá lành tấm lưới
Những cô gái nước da nâu trên sân cá đang phơi
Những lão ngư rung rung chòm râu cước
Chỉ ngọn sóng ngoài khơi kể chuyện đổi thay đời
Những thủy thủ dạn dày trên sóng nước
Bắp tay trần gió nắng thổi qua vai…

Và tôi gọi tên thị xã của tôi
Phan Thiết ơi!
Thị xã của những người đánh cá.
Phút chia xa, sao thấy mình bỡ ngỡ
Như trái tim lần đầu hồi hộp trước tình yêu
Tôi như con tàu mãi say mê biển cá
Bởi biết phía sau mình có bến để buông neo.
.                                   Phan Thiết, 7-1981
.                                                        N.T.L.


.                    BIỂN MÙA ĐÔNG

Không phải mùa hè nồng nã
Căng đầy như ngực gái mươi lăm
Biển mùa đông như mắt người đàn bà góa
Có nỗi khát khao bỏ quên

Lăn lóc những dấu chân và câu thơ dang dở
Nụ hôn vội vàng như sợ ánh trăng lên
Biển như cô gái người yêu bỏ đi biệt xứ
Bên ghềnh đá xưa lặng lẽ khóc một mình

Phải nước mắt cô mà biển kia thêm mặn
Và tôi đêm nay như có muối xát lòng
Muốn thốt lên một lời mà sao đứng lặng
Biết đâu chính mình cũng như biển mùa đông.
.                                       Đồ Sơn,7-2004

.               BIỂN MÙA ĐÔNG

Sau tất cả nồng nàn và cuồng nhiệt
Chỉ còn nỗi cô đơn như biển cả mênh mông
Và con sóng không nguôi ngoai nỗi nhớ
Vỗ cồn cào trên ngực biển đêm.

Cây se lạnh rùng mình trút lá
Xuống chiếc ghế uyên ương ngủ gật dưới chân mình
Tiếng vạc mong manh xé đôi dòng nước
Đường chân trời trăng nhợt nhạt nhô lên.

Có một người đêm nay trên bãi biển
Đào bới kỷ niệm xưa tim lại bóng hình quen
Nhưng có lẽ như dã tràng xe cát
Tìm sao ra viên ngọc quý long lanh.

Phải chăng tình yêu như viên ngọc ấy
Đã lăn khỏi tay ra vĩnh viễn mất rồi
Chỉ còn lại Ta, mùa Đông và Biển
Với một Vầng Trăng lẻ bóng giữa bầu trời.
.                                            7-2004


           GỬI EM VÀ THỊ XÃ THAN


C
on tàu từ nơi ấy ra đi
Con tàu trở về nơi ấy
Chiếc mỏ neo buông vào bóng núi
Hòn Gai.

Nhưng tắt rồi trên những mái nhà thấp và cổ
Hoa dâu da trắng dọc hè phố thợ
(đêm đắm mình trong mùi dạ hương riêng)
Vịnh Bái Tử Long
Như cốc rượu trời cất dở
Gió tất tưởi ngược xuôi
Gió làm thi sĩ
Gọi những câu thơ hối hả căng buồm…

Tôi bâng khuâng đứng giữa ngã ba đường
Nơi ấy ngày nào tôi chia tay với mẹ
Ngả dầu về Hà Tu, Cọc Sáu
Ơi những tên mỏ như tên người yêu dấu
Tôi cất trên môi một tiếng gọi thầm
Nghe suối than trôi trên máng nhà sàn
Biết ngả ấy có em
Nỗi da diết của mười năm mong đợi

Em ơi em, anh trở lại với em
Với thị xã nơi chúng mình gặp gỡ
Anh trở về với than, anh trở về với mỏ
Lái xe ủi lên tầng hay xuống moong sâu
Và hòn than –
nỗi nhớ gửi cho nhau…

Và hòn than – nỗi nhớ rằng rịt chúng mình cùng thị xã
Nỗi rằng rịt thị xã với đất nước trăm nơi
Vì thế mà anh không thể xa nơi đây
Không thể xa mỏ than suốt ngày lầm đất bụi
Hạnh phúc của anh là đào than xẻ núi
Và yêu em, yêu hết lòng mình…

Bỗng ngỡ ngàng,
Nhận ra mùi hương dâu da chưa bao giờ thơm thế
Giữa lòng thị xã than.
.                                                     1975-1982


                    NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA BIỂN

.                                            Tặng Đ.L

Quá mệt mỏi với rất nhiều vai diễn
Thôi ta trở lại mình, ta về với biển
Làm bạn với dây lạc tiên và mỏm đá mồ côi
Với con thuyền nan nằm trên bãi nghỉ ngơi

Bỏ lại phía sau những mối tình cocktail
Những hợp đồng yêu đương, nụ cười nhiều toan tính
Vĩnh biệt những hoàng hôn đầy đam mê
Dưới đáy ly buổi tiệc buồn đưa tiễn

Hằng đêm, hằng đêm ta gột bóng mình bằng nước biển sâu
Để trở lại trinh nguyên khi tóc đã đổi màu…
Biển trả lại ta những câu thơ cát ướt
Nắng trả lại ta những sắc màu cổ tích

Trên thịt da thiếu nữ tuổi hai mươi
Ta khoả thân cùng sao trời hành lạc
Như những hồn hoa trong truyện Liêu Trai
Gõ phách con tim, hát xênh cùng sóng biển

Ta như thể lần đầu tiên dâng hiến
Có thể vai diễn đêm nay là vai diễn cuối cùng
Ta và hòn đá mồ côi kia sẽ kết vợ chồng
Rồi hóa kiếp phù du thành con dã tràng ngàn năm còn xe cát…
.                                                        Đồ Sơn, 7/2000


                       TRĂNG SÔNG CẤM

Thành phố sáng đèn, trăng hóa ra lạc lõng
Đành đến với sông để làm một con thuyền
Trăng nối giùm ta hai bờ hư thực
Sông Cấm quen mà lạ một đêm

Thương con hải âu theo dòng bị lạc
Cánh mỏng manh giữa giăng mắc ánh đèn
Ta sa bẫy trong cuộc đời nhộn nhịp
Quên mất mình có lúc thấy trăng lên

Con cá quẫy, ánh trăng tan thành nước
Sông tương tư dáng đợi của con đò
Bờ bên này ta là người đưa tiễn
Sang bờ kia kẻ đón cũng là ta…
.                             Hải Phòng , 8-1990


.             T Ự  B Ạ C H


N
ếu tôi có một mảnh vườn nho nhỏ
Tôi sẽ trồng cây và không làm thơ.
Tôi chỉ viết trong lúc mình chờ đợi
Gom nhặt đủ tiền để mua mảnh vườn kia
.                                                   2012

BÌNH LUẬN