Nhà thơ PHẠM NGÀ
Tên đầy đủ: Phạm Văn Ngà
Sinh : 1944 tại Từ Liêm, Hà Nội
Hiện sống và viết tại Hải Phòng
Tác phẩm văn học:
Thơ: Đi dọc thời mình (1968). Hoa nắng (1981). Lời ru của người yêu cũ (1991).Trầm tư (1995). Mảnh vỡ (2005). Độc thoại mưa (2011)
Lý luận phê bình: Một miền văn chương.
. LỜI RU CON CỦA NGƯỜI YÊU CŨ
Dừng chân bất chợt, lắng nghe
Tiếng ru mới mẻ gọi về xa xôi
Điệu ru quen thuộc bao đời
Mà xao xuyến mãi bồi hồi tiếng ru
Một thời thân thiết dạo xưa
Người con gái ấy bây giờ ru đây
Tròng trành tiếng gió gọi mây
Nửa ru bé ngủ, nửa lay gọi lòng
Con thuyền nói với dòng sông
Cánh cò nói với mênh mông nắng chiều
Thời gian nói với tình yêu
Buồn vui lại nói những điều buồn vui
Xin đừng ai nữa như tôi
Chuyện không đâu để bùi ngùi tháng năm
Hẳn như cách trở xa xăm
Thì tôi ru khẽ, ru thầm cùng em
Ngủ yên, cho bé ngủ yên
Và người cha ấy vững bên chiến hào
Qua bao sông rộng núi cao
Tiếng ru dẫu ở nơi nào cũng thương
Chẳng làm con nhện tơ vương
Bao con đường vẫn một đường quanh nôi
Lời ru như lửa bừng soi
Bên nhau ấm những cuộc đời chia xa
Để lòng mãi mãi thiết tha
Dẫu cho ai đó vượt qua chính mình
NHÀ THƠ
VÀ HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ
Hai người đàn bà trẻ trung và nhan sắc
Vừa gần gũi vừa chia xa
Vừa đua tranh vừa thỏa hiệp
Nhà thơ không nghiêng ngả bên nào
Không phiền lụy, không chiều chuộng
Không có mối ràng buộc nào khác
Trừ bản thân mình.
Những câu thơ đầy ắp tâm tình
Thăng hoa hương sắc cuộc đời
Trong sự giằng co nâng giấc của hai người
Câu chữ như ma lực biến ảo
Đến một ngày
Một người đàn bà bỗng dưng bỏ đi
Nhà thơ như bị trói chặt vào người đàn bà ở lại
Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài sự cam phận
Không sự giải thoát nào khác ngoài sự buông trôi
Trước người đàn bà đắc thắng ngạo đời
Trí tưởng tẻ nhạt và cõi lòng trống rỗng
Tự khép mình trong nỗi cô đơn
Những dòng chữ vô hồn
Cùng câu thơ góa bụa.
/ P.N.
TỰ TÌNH Ở ĐẢO
Bao phen tưởng quyết chôn vùi
Một thời đã nhớ một thời đã yêu
Nào hay lỗi tại buổi chiều
Có chi hò hẹn để khêu nỗi lòng
Biết nhau từ thuở cơn dông
Đất liền chẳng gặp lại vòng đảo xa
Một em một ánh trăng tà
Một cơn mưa nhỏ cũng là một tôi.
Thoắt trôi hai chục năm trời
Thở than chỉ để rối bời lòng nhau
Ví mà có được kiếp sau
Thì xin gánh cả u sầu cho ai
Nỗi niềm chẳng chút nhạt phai
Lặng im nén tiếng thở dài vào đêm
Thức thêm một chút đi em
Kẻo mai về với đất liền lại xa
Đảo sương nhân chứng đây mà
Sóng kia dường thức cùng ta tự tình.