NƠI ĐỒNG ĐỘI TÔI NẰM
Đã lâu lắm rồi giờ trở lại Trường Sơn
Tìm dấu chân mình đã đi thời xưa ấy
Có lốt lờ mờ bom xé toang không thấy
Có dấu in hằn, cây mọc đã lên xanh.
Chúng tôi đã đi qua mấy cuộc chiến tranh
Đã đi qua một thời trai trẻ.
Để phía trước kia khoảng trời xanh mới mẻ
Nên có phía sau đồng đội chúng tôi nằm.
Thời gian tranh nhau giờ mới được tới thăm
Nơi đồng đội tôi cũng tập hợp về đông đủ
Vẫn như ngày nào, vẫn trong đội ngũ
Như mỗi lần chuẩn bị vượt Trường Sơn.
Phía xanh kia nhắc nơi cứ điểm Tà Cơn
Về đêm xung đồn, dòn tan làn pháo nổ.
Vành chiến hào vây, cụm Khe Sanh cháy đỏ
Trận xong rồi lại vượt lũ, xuyên rừng.
Bạn nhớ bão gió Lào cái nóng xé lưng
Mùa mưa sập hầm đã thay mùa lá rụng
Chân vắt cắn và trên đầu Da Cam trút xuống
Ghẻ lở đồng hành, sốt rét khát tê môi ?!
Có cái nhớ này cứ nhớ đến khôn nguôi
Nhớ mẹ già và nhớ về một em gái nhỏ
Hình như nửa nụ hôn…hình như còn bỏ ngỏ
Nhưng có niềm tin và hy vọng đong đầy!
Chúng ta đỏ ước mơ sẽ có một ngày
Nam-Bắc nối hai bờ Bến Hải!
Mơ ước đến trên tay, núi sông liền một dải
Hóa vào đất nước rồi, đồng đội lại về sau!
Tiêu ơi! Hùng…ơ…ơi! Các bạn nằm đâu?
Tôi ráng tìm trong bảng danh tạc vào thế kỷ
Giữa bạt ngàn một tên chung: Liệt Sĩ!
Lệ nhòe tấm áo đơn mầu trắng cánh cò!
Ở nơi này chắc bạn còn một ước mơ
Thèm cái tên riêng! Ôi thật sao đơn giản?
Tôi mắc cỡ trước người nằm im lặng
Kẻ tai mắt bụi trần, nhiều kẻ bán, mua danh!
Đất nước gian lao trải bao cuộc chiến tranh
Có thế hệ nào không gặp bầy xâm lược?
Ta đã lấy máu xương để đo từng tấc đất.
Cũng không ít kẻ thua, cuộc chiến chính mình.
Ước mơ của mọi ước mơ là cuộc sống hòa bình
Mà có sức đồng đội tôi nằm đây ngã xuống.
Một tiếng thiêng liêng Tổ Quốc khi cần đến
Vẫn nhắc tên đồng đội xếp hàng!
. Quảng Trị 27-7-2005
. Tố Hoài
GIỮ LỬA
Với nhà thơ bác sĩ Ngô Gia Chi
Thế hệ chúng ta, sinh ra… đã có giặc rồi
Phía nam giặc Tây, phía đông giặc Bắc.
Bọn giặc xâm lăng là mỗi lần giặc kép
Gieo đau thương cùng đói rét hoành hành!
Bão gió Giáp Thân (1944) đê biển tanh bành
Phá lúa trồng đay chết hai triệu người năm Dậu
Vì Tổ quốc quyết sinh, lớp đàn anh hiến máu
Những đoàn Vệ quốc quân cảm tử lên đường!
Với bút nghiên…anh tiếp tục nhập trường
Dáng Thiếu Sinh Quân cháy trong lòng ngọn lửa:
Đánh giặc bằng kỹ năng và đánh bằng trí tuệ
Điện Biên Phủ đúc chìa mở cửa kỷ nguyên.
Đất nước tình người đắp điếm bình yên
Bằng bốn ngàn năm thấu lời cảnh giác:
Qua nghìn năm giặc Tàu, trăm năm giặc Pháp
Thế giới loạn hùng sinh đạo tặc Phù Tang.
Tổ quốc oằn mình gánh hai nửa Bắc Nam
Anh vững vàng trong đoàn quân thế kỷ
Chặn đứng bàn tay bạo tàn can thiệp Mỹ
Có cây bút và bàn tay bền bỉ không sờn.
Khoác ba-lô chân rảo bước Trường Sơn
Cùng những binh đoàn nối non sông liền giải
Người Thiếu Sinh quân nghĩa tình sâu lắng mãi
Luôn giữ trong mình một ngọn lửa hùng thiêng.
. Tố Hoài
. CÙ LAO PHỐ
Với nhà thơ Vũ Huế
Nghe thật xa hay ca khúc nhạc trầm?
Từng giọt phù sa len lỏi bồi đảo nhỏ!
Đảo hay chiếc đàn tên Cù Lao Phố
Phố qua lụi tàn, phố vặn mình vươn!
Và hai chiếc cầu, hai sợi dây cương
Neo giữ đảo, lại tạo hình khuông nhạc!
Ngược xuôi con tàu lướt qua cung bậc
Giai điệu giao nhau như một lời thề!
Đánh giặc xong rồi anh lại rời quê
Có niềm vui nào đã dắt anh với đảo?
Mà anh yêu cù lao, vốn cù lao thơm thảo
Những trăm năm không chút giữ riêng mình.
Như anh thắm thiết yêu Đồng Tỉnh, Thái Ninh
Những lực điền làm nên mùa vàng năm tấn.
Mỗi bước đâu cần một thời ghi dấu ấn
Sung sức trẻ vào khởi sắc một Đồng Nai.
Chiến tranh qua đi ta có cả thời trai
Với Quảng Trị chân tình, những ngày máu lửa!
Với Huế mộng mơ bão bùng thành quách vỡ
Lũ ngập tràn đường, hè phố bám rong rêu.
Cây bút nặng tình và Hòa Hợp ấp iu
Sinh những đứa con xinh đủ đầy ngày tháng
Ngọn Neon Không Dầu vẫn là cây đèn sáng
Cái Nia Đất đi vào năm thàng của ta ơi !
Anh là câu thơ giữa lòng Cù Lao Phố sinh sôi
Tắm gội phù sa suốt bốn mùa nắng rát
Phố không cô đơn lựa ngàn câu mặn, chát
Anh vẫn hồn nhiên xung kích… nối cung đàn! Hiệp Hòa 2-1993
. Tố Hoài